Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, chiếu vương đại giá quang lâm có chuyện gì sao?.” Hắn nói. Giọng cười đầy kiêu ngạo tựa như hồ ly.
Thù Nam vẫn thực hoài nghi, vì cái gì hắn có thể dùng gương mặt của Tuyết mà cười đến giống con hồ ly như vậy? Trong lòng tràn đầy tâm cơ, đáy mắt tràn đầy ích lợi, mỗi một bước đi đều là tính kế.
“Tam Bảo điện. Ngươi cũng xứng sao?” Thù Nam lạnh lùng nói.
Phải biết Tam Bảo điện bình thường là Phật điện, là nơi thanh tịnh. Mà Sương tại bên trong gian thư phòng này phê tấu chương, trước đây phê ra không ít nghiệp chướng.
Thù Nam nói chính là lời nói thật, bất quá cho dù là lời nói dối thì Sương cũng sẽ không sinh khí. Chỉ cần Thù Nam vẫn là chiếu vương có quyền thế, hắn sẽ không ở trước mặt hắn chống đối.
“Hiểu ý của ta là được rồi.” Sương bưng lên chén trà lạnh, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm.
Thù Nam thấy hắn nửa điểm tiếp đón mình cũng không có, đáy lòng có chút tức giận. Mới vừa ở bên ngoài đứng khá lâu, cũng cảm thấy có chút khát nước, liền tự mình rót chén trà uống.
“Ngô!” Trà vừa vào miệng, Thù Nam liền nhíu mày.
Trà lạnh . Nhưng lạnh không phải vấn đề, vấn đề là ấm trà này căn bản pha không tốt.
Thù Nam mở nấp ấm trà, nhìn vào bên trong còn thấy phiến lá trà đang nổi dập dềnh, biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Thấy hắn nuốt cũng không được, phun cũng không xong, Sương trong lòng cười lạnh. Lấy ra khăn mặt đưa hắn.”Nhổ ra đi!”
Thù Nam tuy là thần tình không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận khăn mặt, đem nước trà phun vào khăn tay.
Hiếm khi bị Sương nhìn đến nỗi làm cho lúng túng, Thù Nam trong lòng có chút không thoải mái. “Thuộc hạ của ngươi không có ai pha trà sao?”
Hắn xông pha chiến trường, đã từng cùng với binh lính tiền tuyến cộng ẩm liệt tửu, uống trà thô, cơm ăn nửa chén là có thể phun ra toàn hạt sạn. Nhưng làm thế nào so ra lại còn kém xa hương vị chén trà này của hắn! Hại hắn cũng không biết là nên xem như thực vật nuốt vào? Hay là coi như độc dược nhổ ra?
“Là ý gì?” Sương nhướng một bên lông mày, ngang nhiên thích thú nói.
“Lá trà kém chất lượng, nước càng kém, công phu pha trà còn kém hơn!”
“Sai cả rồi” Sương cười mỉm nhìn hắn, trước ánh mắt khó hiểu của hắn mở miệng, “Ta nói, là người cộng ẩm kém mới đúng!” Hắn cười ám muội. Thù Nam thấy trong lòng bốc hỏa, vừa lúng túng vừa nóng giận.
Thù Nam đương nhiên nghe hiểu được, Sương những lời này ý nói: nếu hôm nay cùng hắn uống chén trà này là Tuyết, thì hắn nhất định ngay cả trà có mùi vị gì đi chăng nữa, cũng liền nuốt xuống cổ họng.
“Ăn nói thô bỉ. Thảo luận việc phong nhã với ngươi quả thực là đàn gảy tai trâu.”
Thấy hắn hiếm khi bị lúng túng như thế, Sương càng cười to hơn. Một ngữ hai ý nói: “Ta cơ bản bên trong không phải [ phong hoa tuyết nguyệt ] a! ~”
Tốt bụng bảo hắn nói chuyện nho nhã một chút, thì thà đàm đạo với Tuyết còn tốt hơn.
“Hừ!” Thù Nam không thể chịu đựng cảnh bị hắn trêu chọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta là đến nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Nguyện nghe cao kiến.”
Thù Nam quả không hổ danh là có tư chất hơn hẳn một đám người suốt ngày đấu tranh ở trong hoàng tộc, cực nhanh lấy lại phong độ. “Trong chợ đen xuất hiện một loại thuốc phiện mới, gọi là [ Đương hoan ].
“Ân?” Sương thuận theo hỏi, không mấy có phản ứng.
Mắt Thù Nam nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Sương. “Đương hoan cùng thuốc phiện khác nhau, nó có thành phần kích thích mạnh, người khác hút một ít sẽ phiêu phiêu dục tiên, sử dụng nhiều lần sẽ sinh ra ảo giác mê huyễn.”
“Nga?” Sương vẫn là không có phản ứng.
“Các nơi đều có người bởi vì hút đương hoan mà dẫn đến phạm tội, cũng bởi vì dùng lượng quá lớn mà bị tử vong. Chỉ là trung đô, tháng trước thông báo có bảy trường hợp, tháng này mười ba trường hợp. Thánh Thượng rất tức giận, mệnh ta tức khắc điều tra.”
“Ân.” Sương gật đầu.
“Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu ta đang nói cái gì hay không?” Thù Nam theo dõi hắn. Ánh mắt cực lãnh.
“Thánh Thượng là gọi ngươi điều tra, cũng không phải bảo ta tra, ngươi muốn ta nói cái gì?” Sương vẻ mặt phớt tỉnh không chút quan tâm.
“Ta nhiều mặt tra xét, đương hoan lần đầu tiên xuất hiện ở chợ đen, là sau khi ngươi vào Tây Xuyên ba tháng.”
Sương thần tình buồn cười.”Ngươi như thế nào không nói, là sau khi 『Tuyết』 vào Tây Xuyên ba tháng?”
“Lí Sương!” Thù Nam chưởng một phát trên mặt bàn của Sương . Lực đạo to lớn, làm cho Sương nhìn thấy nghiên mực bằng thạch trên mặt bàn cũng nảy lên cao một chút.
“Có gì chỉ giáo?” Sương vẫn mang giọng nói lãnh đạm.
“Ta cảnh cáo ngươi. Bất luận ngươi có bất kỳ chủ ý gì, không được liên lụy đến Tuyết.” Thù nam cảnh cáo hắn. Sương chỉ cảm thấy buồn cười.
“Xin hỏi chiếu vương điện hạ, đã tìm ra chứng cớ vạch tội ta cùng với cái thứ gì đó có liên quan chưa?” Sương hỏi lại hắn. Lại khẽ nhếch một bên lông mày, nói: “Chiếu vương nếu thiệt tình nghi ta, không nên trước khi có chứng cớ lại đem lời này nói ra. Rõ ràng biết đả thảo kinh xà a! Vẫn là nói. . . . . .” Sương đến gần hắn, khẽ nhón mũi chân đến bên tai hắn thì thầm: “Chiếu vương điện hạ luyến tiếc ta ?”
Sương vốn là người phong tình*, khi có ý đồ câu nhân là lập tức biến đổi sắc thái trở nên xinh đẹp để quyến rũ người khác. Thù Nam trong lòng rối loạn, bất giác liền hướng lên mặt hắn hung hăng tát một cái.
Thù Nam thuở nhỏ tập võ, văn võ song toàn, lại ở trên chiến trường là một võ tướng thực thụ, một chưởng kia không phải là nhẹ! Sương cả người té trên mặt đất. Mộc trâm cắm trên búi tóc đen rớt ra, mái tóc đen dài đến thắt lưng liền phủ xuống thân, bộ dáng rất chật vật.
Thù Nam trong lòng cho một chút áy náy.
Đây không phải Thù Nam lần đầu tiên đánh Sương. Hoặc là nói, làm cho hắn thương tổn nặng hơn so với lần này, Thù Nam cũng không biết đã gây ra bao nhiêu lần? Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên Thù Nam cảm thấy ân hận.
Thậm chí… trong lòng có chút thương xót.
Thù Nam không biết chính mình tại sao lại nhưvậy? Nhưng hắn không muốn người khác. . . . . . Đặc biệt là Sương, chia sẻ sự thương tiếc mà đáng lẽ ra hắn chỉ nên dành cho Tuyết. Kiềm chế cảm xúc khác thường lại, Thù Nam hung hăng nói: “”Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết. Đừng tưởng rằng giám hộ ở địa phương của Tuyết, là ta có thể một lần lại một lần tha thứ ngươi. Phương pháp làm cho ngươi biến mất trên thế giới này, ta có thừa!”
Sương té trên mặt đất, trước mắt một màn tối đen. Hắn qua một hồi lâu mới có thể thị vật, nhưng trong đầu vẫn là mơ hồ suy nghĩ. Mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy Thù Nam nói: 『Phương pháp làm cho ngươi biến mất trên thế giới này, ta có thừa!”』
Sương nỗ lực nâng một bên má đã sưng hơn phân nửa, chỉ thấy được bóng dáng Thù Nam phất tay áo bỏ đi. Đôi mắt Sương trở nên dữ tợn, mang theo hận thù, mang theo sát ý. Mở miệng, dùng đôi môi tươi cười biến hóa kỳ lạ không phát ra tiếng động mà nói: “Lí Thù Nam! Ta cho tới bây giờ cũng chưa sợ qua ngươi.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét