Hôm nay ngoài cửa khí trời đã vào cuối thu, sắc trời rất tốt. Sương bị bắt tĩnh dưỡng mấy ngày chỉ có thể nằm ở tà ghế. Không có đương hoan, hắn ngay cả đứng dậy cũng làm không được, thập phần nhàm chán, chỉ có thể cắn hạt dưa đọc sách giải sầu.
Phút chốc ngoài cung một trận ầm ỹ, giống như đổ một chén nước lạnh vào chảo dầu đang sôi, một hơi nổ tung. Hắn muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì? Thân mình lại miễn cưỡng không muốn động đậy. Sương không vui nhíu mày, lúc này mới cảm thấy bên cạnh không có gia nhân sai bảo thực bất tiện.
Còn đang nghĩ ngợi, một cung nữ liền vọt tiến vào, ở Sương trước mặt quỳ xuống nói: “Sương. . . . . . Sương điện hạ. . . . . . Tuyết điện hạ hắn. . . . . . Hắn. . . . . .” Cung nữ thở hổn hển nói không nên lời. Sương vừa nghe Tuyết gặp chuyện không may, bất chấp trên người không khoẻ, xoạt một tiếng đứng lên, bước nhanh nhắm thẳng Tuyết Phược cung đi đến.
Đến Tuyết Phược cung, Sương đã bị vệ binh của chiếu vương Thù Nam mang vào ngăn trở. Sương biết đây là đám vệ binh do Thù Nam cẩn thận dạy dỗ mà ra, ngoại trừ lời nói của Thù Nam trong lời nói, liền ngay cả mệnh lệnh Hoàng Thượng cũng không nghe, Sương vẫn đối vệ binh hô: “Làm càn! Đây là cung điện Đông Vương, không phải là nhà của chiếu vương gia các ngươi, toàn bộ tránh ra cho ta!”
Sương không chút nào che dấu sự ngoan lệ độc ác của hắn, đám vệ binh cũng không thoái nhượng, hai bên đang giằng co qua lại, trong Tuyết Phược cung liền truyền đến âm thanh uy nghiêm của Thù Nam “Cho hắn tiến vào.”
Sương bước nhanh tiến vào, chỉ thấy Tuyết nằm ở trên giường, Thù Nam đứng một bên, một gã thái y do Thù Nam mang đến đang bắt mạch cho Tuyết. Sương không dám quấy rầy thái y đang hạ châm, chen người lên phía trước Thù Nam, toàn tâm toàn ý nghĩ đến Tuyết đang nằm ở trên giường, vội vàng hỏi: “Tuyết ngươi làm sao vậy? Làm sao không khoẻ.” Lại quay đầu ra ngoại mà hô to: “Tào Ẩn Bạch đâu? Kêu hắn lập tức đến đây!”
Sương tuy rằng cố gắng trấn tĩnh, lại không tài nào che giấu được sự sốt ruột trong lòng. Đây là lần đầu tiên Thù Nam thấy thái độ này của Sương, băn khoăn không biết có phải thật sự là hắn, toát ra chân chính tình cảm trong lòng.
Vết sưng trên mặt Sương đã muốn khỏi, nhưng vết bầm đen vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ẩn hiện trên làn da trắng nõn hồng hào, trong lúc này ở trong mắt Thù Nam, Sương tựa hồ cũng không khiến người khác sinh ghét.
Tuyết mê man không trả lời được. Sương lo lắng chờ ở một bên, mãi cho đến khi thái y thu châm, đem cánh tay của Tuyết đặt vào chăn, mới nhẹ giọng hỏi: “Như thế nào ?”
Thái y không màn thái độ quá đáng của Sương lúc nãy mà sinh khí, đầu tiên đối chiếu vương thi lễ, sau đối Đông Vương thi lễ, chậm rãi nói: “Bị cảm nắng một chút, nhưng không đáng ngại. Có điều, so sánh nghiêm trọng chính là ót của Tuyết điện hạ bị đụng phải khi ngã xuống từ xe ngựa, này phải hai ba ngày hảo hảo tế dưỡng, lúc nào cũng phải cẩn thận chăm sóc mới được.”
“Ngươi. . . . . .” Sương quay đầu trừng trừng nhìn Thù Nam, trong mắt hình như có liệt hỏa bừng bừng. Âm thầm lên án Thù Nam chiếu cố Tuyết không chu toàn, cư nhiên làm cho người ta bị cảm nắng, lại còn bị ngã xe ngựa. ( =)) Thù Nam cưng chiều Tuyết kiểu gì đây a)
Thù Nam nguyên còn có vài phần chột dạ, lại thêm Tuyết là bào đệ của Sương, không trách tội Sương vô lý. Chỉ hỏi thái y: “Có thể hay không có di chứng?”
Thái y lắc đầu, nói hết thảy phải chờ Tuyết điện hạ tỉnh lại mới có thể xác định. Thấy Thù Nam cùng Sương hai người sắc mặt đông cứng lại, thái y an ủi nói nếu lúc ấy xe ngựa chậm rãi đi tới thì đã không xảy ra chuyện. Cuối cùng nói vài câu Tuyết điện hạ cát nhân thiên tướng linh tinh gì đó.
Thù Nam nghe cảm thấy phiền , phất tay bảo hắn lui xuống, thái y liền lập tức nhấc hòm thuốc, lui xuống mà giống như chạy trốn.
Thù Nam cùng Sương hai người không ai muốn rời đi Tuyết, nhưng cũng không chịu nói chuyện với nhau, liền một tả một hữu ngồi ở hai bên đầu giường của Tuyết, dùng ánh mắt bảo hộ mà bảo hộ người nằm trên giường.
Được một lúc lâu, một gã tuổi chừng trên dưới ba mươi, khóe mắt có chút rủ xuống tay đang cầm một cái bình thuốc nho nhỏ đẩy cửa tiến vào.
Thù nam thấy thế nhướng mày, đang muốn mở miệng Sương liền giành nói trước , nhẹ giọng nói : “Ẩn Bạch ngươi đến là tốt rồi, nhanh lên nhìn xem Tuyết.”
Thù Nam nhìn về phía Sương, cảm thấy có chút kinh ngạc trước ngữ điệu thân thiết cùng tín nhiệm của hắn. Một người ngay đến cả cung nhân hầu hạ bên mình cũng không tin tưởng kia lại có thể thân cận với gã kia như vậy?
Tào ẩn bạch không trả lời hắn, đem bình thuốc nhỏ đặt ở trên giường, giao cho Thù Nam nói: “Hắn tỉnh lại trước hết cho hắn uống một chén. Thuốc này lạnh sẽ không tác dụng, sẽ có người từng canh giờ đều đem đến đổi.” Dược hồ đặc chế có tác dụng giữ ấm ,trong vòng một canh giờ đều giống như mới vừa bào chế.
Thù Nam không nói gì gật đầu, ánh mắt lại nhớ tới Tuyết trên giường.
Sương thấy Tào Ẩn Bạch không để ý tới hắn, đứng ở bên cạnh hắn: “Ẩn Bạch, mau khám cho Tuyết đi.” ( Sương ngốc, người ta đã sớm biết Tuyết bị cái gì rồi, cần gì khám :”> )
Tào Ẩn Bạch ném cho người nằm trên giường một cái liếc mắt rồi nói “Không có việc gì.” Tiếp theo hai mắt cố định nhìn chằm chằm Sương, trong giọng nói ẩn hàm khí thế như sắp có một cơn mưa nặng hạt kéo đến.”Theo ta trở về.”
Thấy ánh mắt Sương vẫn hướng đến Tuyết nằm trên giường, có vẻ lưu luyến không rời, Tào Ẩn Bạch thân thủ phải đi kéo hắn. Sương chỉ nói: “Đã biết, ta đã biết, đừng kéo.” Đợi Tào Ẩn Bạch buông tay , lúc này mới đi theo Tào Ẩn Bạch rời đi.
Thù Nam tuy ánh mắt là đặt ở trên người Tuyết, nhưng bên tai lại nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của hai người, chỉ thật không ngờ Sương cũng có một mặt như vậy. Lập tức âm thầm nhớ kỹ nhân vật Tào Ẩn Bạch này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét