Tào Ẩn Bạch mặc dù sinh khí bước đi nhưng thật chất cước bộ không nhanh. Sương đi theo phía sau hắn, tựa như tản bộ đi ra khỏi Tuyết Phược cung, hai người ngoài mặt nhất phái thong dong, kỳ thật bên trong mỗi người đều tự theo đuổi ý nghĩ của riêng mình.
Không thể phủ nhận, Sương đích xác có chút sợ hãi Tào Ẩn Bạch sinh khí.
Tào Ẩn Bạch tính tình kiên cường không phải loại yếu đuối, vốn là khó có thể ứng phó, lúc tức giận lên cho dù hoàng lão tử đến cũng bỏ mặc. Bởi vì một nguyên nhân nào đó, Tào Ẩn Bạch đối Sương có chút áy náy, bởi vậy Sương liền trở thành người duy nhất khiến cho Tào Ẩn Bạch phải chịu thua. Chính là. . . . . .
Liếc mắt sang bên cạnh dò xét hắn. Tào Ẩn Bạch vẫn còn mang nét mặt bình tĩnh không dao động, theo như những gì đã hiểu rõ về hắn, lần này Sương biết hắn thật sự giận nổi lửa. Trước kia có lần hắn sinh khí, cũng vẫn ở trước mặt người khác giữ tôn nghiêm cho thân phận Đông Vương của Sương, nếu lần này không phải tức giận đến phát cuồng, thì làm sao ở trước mặt Thù Nam dùng tay kéo hắn?
“Thỉnh Đông Vương lên kiệu.” Tào Ẩn Bạch một tay vén màn kiệu lên.
Đó là một cỗ kiệu êm ái bình thường bốn người nâng. Không có mệnh lệnh của Sương, Tào Ẩn Bạch không thể dùng cỗ kiệu chuyên dụng của Sương, kiệu này cũng không phù hợp thân phận của hắn, nhưng nghĩ đến là Tào Ẩn Bạch cố ý làm ra, Sương không nói gì, cúi đầu liền đi vào.
Tào Ẩn Bạch biết rất nhiều bí mật của Sương. Nguyên bản chiếu theo cá tính Sương, tuyệt đối không thể thể lưu lại người giống như Tào Ẩn Bạch bên cạnh, nhưng Tào Ẩn Bạch y thuật cao siêu, làm việc tin cậy, nhanh tay lẹ chân, quan trọng nhất hắn vẫn là người duy nhất Sương có thể tin cậy được, ngoại trừ Tuyết.
Đi được tái chậm, lộ vẫn là sẽ tới, huống chi tào ẩn bạch hướng sương nguyệt cung đi đích cước bộ còn góc bình thường mau chút, con mệt đắc kiệu phu nhóm cùng đắc vất vả.
Tào Ẩn Bạch hướng Sương Nguyệt cung mà đi, cước bộ so với bình thường nhanh hơn một chút, làm cho nhóm kiệu phu khá mệt mỏi vất vả.
Tới cửa Sương Nguyệt cung, hạ kiệu, Sương khoát tay liền làm cho người ta đi hết. Sương cùng Tào Ẩn Bạch hai người chậm rãi đi vào trong cung, Tào Ẩn Bạch đóng cửa sổ xong liền đến nắm lấy cổ tay Sương.
Hai cổ tay đều bị tóm , sáu đầu ngón tay cùng nhau bắt mạch. Tào Ẩn Bạch càng chẩn mặt càng trắng ra, buông tay ngay cả lườm ngúyt hắn cũng không thèm , bỏ lại một câu: “Cỡi quần áo ngoan ngoãn nằm xuống.” Xoay người đi chuẩn bị dụng cụ châm cứu.
Sương lúc này thật nhu thuận, thoát cái trần như nhộng nằm trên giường.
Tào Ẩn Bạch mở túi châm ra , bên trái là một loạt kim châm, phía bên phải là một loạt ngân châm, cái nào cái nấy đều có năm tấc dài. Hắn tay phải tụ thành hình dạng thanh kiếm bắt đầu châm, đầu tiên để lên trên ánh nến hơ hai lần, tiếp theo để vào trong một cốc nước thuốc cho thuốc thấm vào, tay trái tham chuẩn huyệt vị, tay phải lập tức một châm đâm vào.
Tào Ẩn Bạch động tác cực nhanh, kim ngân hai mầu châm lần lượt thay thay phiên nhau hạ xuống, mắt tập trung không ngơi nghỉ.
“Ẩn Bạch.” Sương gọi. Trên thế giới cũng chỉ có hắn là bệnh nhân không sợ chết , dám vào thời điểm này tìm đại phu nói chuyện phiếm .
“Câm miệng.” Tào Ẩn Bạch một châm lại một châm, không thấy dừng tay.”Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”
Châm cứu, châm cứu, quả đúng là châm cùng cứu, Tào Ẩn Bạch châm xong rồi, cách một canh giờ liền chuyển sang cứu. Sương thấy hắn châm xong rồi an vị một bên, trở mình lật tới lật lui, đến giờ lại trở về cứu; cứu xong rồi cũng không chịu mở miệng, lại ngồi vào một bên trở mình lật tới lật lui, đến giờ lại trở về châm. Hỏi hắn mấy lần,một câu cũng không chịu lên tiếng trả lời, đã biết hắn lần này thật sự là giận đến mức không muốn nói chuyện .
Sương nằm ở trên giường, chuyện gì cũng không làm được, Tào Ẩn Bạch lại không chịu nói chuyện với hắn, nhàm chán đến mức không khỏi cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, mắt đã hơi hơi mơ màng. Tào Ẩn Bạch tựa như sau lưng có mắt, hướng hắn mà đi tới. “Bắt đầu ngủ được rồi.” Vẫn giọng nói lạnh lùng, không hề tức giận.
“Ẩn………..”
Sương muốn nói thêm gì đó, liền bị Tào Ẩn Bạch ngăn lời: “Đừng giải thích với ta, ta không nghĩ tha thứ cho ngươi.” Huống chi Tào Ẩn Bạch hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai, Sương người này nói lời xin lỗi chỉ là ngoài cửa miệng, không có một chút thành tâm.
Sương không nói câu nào, chỉ biết mỉm cười, cười giống như con mèo con tham ăn vừa trộm được cá tươi. Chỉ cần Tào Ẩn Bạch không bỏ rơi mình, chỉ cần hắn đối chính mình còn cảm thấy áy náy, thì sẽ không thể nào bỏ mặc mình không để ý.
Sương lợi dụng lòng áy náy của Tào Ẩn Bạch để trói buộc hắn, dùng ngữ điệu ôn nhu để ràng buộc hắn, làm cho Tào Ẩn Bạch đối hắn trung thành, vì hắn tận hết sức. Sương không phủ nhận bản thân mình đê tiện, nhưng, vậy thì đã sao? Hắn vốn không phải là quả hồng mềm mại yếu đuối rẻ tiền, cũng không phải người có thiên tính tinh khiết lương thiện.
Tào ẩn bạch so với bất kì ai đều thấu hiểu rõ ràng thiên tính của Sương, cũng biết thủ đoạn của Sương, đến nay vẫn còn ở lại bên cạnh hắn cùng hắn làm điều ác, là do Tào Ẩn Bạch đích thân lựa chọn.
Hắn giày vò Sương đến sáu canh giờ, mãi cho tới khi bước qua canh ba mới chịu chấm dứt. Khi Tào Ẩn Bạch thu dọn hòm thuốc định ly khai, Sương vốn buồn ngủ từ trước nên đã say sưa ngủ.
Chỉ mỗi khi Sương làm cho Tào Ẩn Bạch phát hỏa mới chịu cúi đầu gọi tên hắn, nhìn xem hôm nay Sương kêu tên hắn bao nhiêu lần, là có thể biết được cơn giận của Tào Ẩn Bạch to lớn bao nhiêu.
Thân thể Sương lâm vào tình trạng như ngày hôm nay, thật sự mà nói không phải do lỗi của Tào Ẩn Bạch, nhưng sự áy náy này cũng không phải dễ dàng gì biến mất. Năm đó nếu không phải vì sự ích kỷ của hắn, Sương hôm nay đã không trở thành như vậy. Nghĩ thế, Tào Ẩn Bạch trong lòng thở dài, bước tới giúp Sương kéo chăn lên, sau đó mới rời đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét