Lí Hạo Võ tuổi lớn, mắt mờ, đến mức không nhận rõ người khác, hắn cũng vì nghe lời quan lại mà để cho hai nhược thế hoàng tử này phải lớn lên trong lãnh cung. Lí Hạo võ không muốn thừa nhận Sương Tuyết hai người là con cháu của mình, vốn định sau khi họ hành lễ xong sẽ an bài vị trí cho hai người ở trong góc tối tăm nhất, nhưng hôm nay nhìn thấy họ mới nhận ra bản thân đã phạm sai lầm.
Vốn tưởng bọn họ lớn lên trong lãnh cung trung, bị một đám thái giám, cung nữ cấp bậc thấp kém vây quanh, làm sao có thể trở thành quí nhân được, trên người nhất định bị lây lây nhiễm bản chất thấp kém cùng những thói xấu đáng khinh. Nào biết trước mắt hai người này, một người tinh thuần thấu triệt, phảng phất tiên nhân; một người phiêu dật xuất chúng, quý khí bức người, hồn nhiên thiên thành, khí chất xuất chúng, phúc khí trời sinh.
Ánh mắt vốn lãnh đạm của hoàng đế đã chuyển thành vài phần yêu mến, Lí Hạo Võ cười nói: “Bình thân, đứng lên đi!”
“Tạ ơn ngô hoàng.” Hai người dị khẩu đồng thanh, ngay cả động tác đứng dậy cũng không hề sai khác.
“Đây là một chút hiếu tâm của tôn nhi, cầu mong Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Hai người cúi người vái chào, Tuyết từ tay cung nhân bên cạnh tiếp nhận lễ vật, chính giao cho Triệu tổng quản hầu hạ hoàng đế.
“Chậm đã.” Trước khi Triệu tổng quản tiếp nhận, hoàng đế mở miệng. Mọi người đều nhìn về phía hoàng đế, chờ đợi chỉ thị của hắn. Lí Hạo Võ từ ái cười, nói: “Trình lên đây đi! Trẫm vẫn chưa hảo hảo nhìn qua hai người.” Ngữ khí thân thiết làm mọi người cả kinh, không ít người âm thầm cắn răng đố kị bọn họ thật là tốt số.
Thù Nam trong lòng lo sợ bất an, may mà Sương Tuyết hai người cũng nhất phái thong dong trấn tĩnh, tự nhiên nhã nhặn, một tả một hữu thượng kim giai quỳ gối trước mặt hoàng đế. Tuyết nâng cao mộc hạp trong tay lên, hai người vẫn là câu kia 『 Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. 』
Bên trong mộc hạp là tượng Phật Di Lặc làm bằng bạch ngọc đang nửa nằm hít thở, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc. Tượng Phật Di Lặc làm bằng bạch ngọc này rất thần kì, nó đúng là khối bán nguyên thạch, mặt cùng ngực, tay chân đã từng trải qua điêu khắc, biểu lộ sự trau chuốt hoàn mỹ , phần trang phục cũng rất dị thường, một mảnh hoàng sắc thiên nhiên.
Lí Hạo Võ cả đời đã xem qua nhiều bảo vật, nhưng cũng không thể không tán thưởng tôn bạch ngọc phật Di Lặc này, liền nói hai lần 『 hảo hảo』, ánh mắt cười tủm tỉm giống như phật Di Lặc làm cho người ta không cảm thấy sợ hãi. Chính là hắn không biết, này tôn bạch ngọc phật Di Lặc kỳ thật là do Thù Nam chuẩn bị, phất tay bảo hai người đứng dậy.
Tình trạng tài chính của Tây Xuyên Thù Nam đã nắm rõ, vì vậy hắn năm nay chuẩn bị hai cống phẩm, một cái thật tốt cho Tuyết, hiện tại nhìn thấy Lí Hạo Võ cao hứng liền cảm thấy an tâm.
“Phật Di Lặc trong tay Tuyết hoàng tửquả nhiên tinh xảo, nhưng mà Sương hoàng tử như thế nào hai tay lại trống trơn như thế?” Lan phi có chút giễu cợt nói, nhưng trong giọng nói không có gì ác ý.
Thù Nam trong lòng căng thẳng, quên mất hắn không phải là Tuyết mà mình yêu quí, định vì Sương cãi lại, nói: hai người cùng nhau được phong tước, chiếm lĩnh cùng một khối địa, lễ vật tự nhiên đương nhiên tính cho cả hai người.
Không nghĩ tới Lan phi đột nhiên mở miệng, Sương tuy có chút bất ngờ nhưng trên mặt không xuất hiện thái độ thất lễ. Chỉ thấy hắn nhìn trái nhìn phải một chút, đi đến một bên, gỡ xuống đóa hoa mẫu đơn còn tươi mới do khoái mã từ miền Nam đưa tới, đi đến trước mặt Lí Hạo Võ nhẹ nhàng hạ bái, hai tay cung kính đưa lên cao.”Đây là hạ lễ Sương vì Hoàng Thượng mà chuẩn bị.”
Mọi người đều là sửng sốt.
Lan phi vốn chỉ định cùng đứa nhỏ xinh đẹp trước mắt đùa một chút,không nghĩ rằng hắn lại tùy tiện như thế, lập tức liền nũng nịu nói: “Làm càn.”
“Sương không có làm càn.” Sương tư thái kính cung, hai tay vẫn cầm đóa hoa nói: “Sương không có thiếp tâm như Tuyết hoàng đệ, bối rối không biết chuẩn bị, bởi vậy chỉ có thể mượn hoa hiến phật .”
Thù nam vừa nghe xong âm thầm thở ra, mồ hôi trên lưng sớm đã ướt một mảng.
Lí Hạo Võ nghe xong quả nhiên mừng rỡ, câu này của Sương『 mượn hoa hiến phật 』 làm cho hắn thực hài lòng. Lan phi cũng bật cười, ttrực tiếp nói: “Hoàng Thượng, đứa nhỏ này thông minh.”
Lí Hạo Võ gật đầu nói đúng, phất tay ban thưởng cho hai người ngồi ở hai bên. Tuyết liền ngồi bên cạnh Thù Nam, còn Sương ngồi bên cạnh Lan phi.
Nhóm hoàng tử triều bái xong, các màn biểu diễn liền nhất nhất được triển khai, đủ loại sơn trân hải vị cũng được thượng bàn. Lí Hạo Võ sau đó lại cùng Sương Tuyết hai người nói chuyện với nhau vài câu, phát giác hai người ứng đối có lễ, cách nói năng không hề tầm thường, trong lòng rất cao hứng. Lan phi cũng ở bên cạnh Sương nói chuyện, đối Sương cũng rất có hảo cảm.
Yến hội rất dài, mới qua một nửa Thù Nam liền phát giác trên mặt Tuyết có nét mệt mỏi, thấp giọng hỏi hắn có muốn hay không quay về cung? Tuyết lắc đầu bảo không sao. Khi nhấc đầu lên, xa xa nhìn thấy Tào Ẩn Bạch cải trang thành người hầu từ xa hướng chính điện mà theo dõi, lúc này mới nhớ tới thân thể Sương tựa hồ không tốt lắm.
Nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy Sương trao cho Tào Ẩn Bạch một cái nháy mắt, bảo hắn không cần lo lắng.
Vì buổi yến hội này, Tào Ẩn Bạch trước đó đã cho Sương hút đầy đủ thuốc phiện, thế nên hắn lúc này mới có thể nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà ngồi ở chỗ này, chỉ là không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu? Hắn cùng với Tào Ẩn Bạch hai người ngàn tính vạn tính, lại không tính đến Lí Hạo Võ hội ban thưởng Sương Tuyết hai người được ngồi bên cạnh.
Vốn nghĩ thời gian dài thế này, có cơ hồi liền lánh đi thoát thân nhưng không thể được . Sương âm thầm cắn răng, hy vọng thân thể tàn tạ còn có thể chống đỡ qua trận này.
Thù Nam phát giác Sương bề ngoài thoạt nhìn tinh thần sáng sủa, nhưng sắc mặc có hơi trắng, trên trán cũng lẳng lạng đổ mồ hôi, không biết sao trong lòng có chút khó chịu khác thường.
Cuối cùng, gia yến dài đằng đẵng cho tới hừng đông mới kết thúc.
Trên đường về, Thù Nam cùng Sương Tuyết hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa. Xe ngựa thực rộng, Thù Nam ngồi ở một bên, một còn lại hai người đang ngủ say sưa. Nhìn thấy cặp song sinh tựa vào nhau gắn bó, ánh mắt Thù Nam bất giác di chuyển qua lại trên mặt hai người, không biết nên dừng ở trên người ai nhiều một chút?
Đêm hôm đó Thù Nam ôm hắn vào phòng, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, sự ôn nhu chăm sóc kia thoải mái đến mức làm cho người ta trong lòng mềm nhũn, bất tri bất giác yên tâm mà ngủ. Tuy rằng ngủ không quá hai canh giờ liền phút chốc bừng tỉnh, Sương trong lòng kinh hãi không thôi, khi giãy dụa muốn đứng dậy mới phát giác Thù Nam đang ở trong cơ thể mình, Sương dần dần thức tỉnh.
Vừa nhấc đầu, liền thấy hai tròng mắt sáng ngời của hắn. Không cho Sương cơ hội phản ứng, hắn ôm thắt lưng Sương thoáng cái hướng xuống đi thẳng vào trong. Sáng hôm đó, hắn lại lộng Sương thêm hai lần về mới quay về.
Mỗi khi nhớ tới chuyện đêm đó, Sương trong lòng cồn cào không thôi, tổng cảm thấy có chỗ nào đó đã trở nên rối loạn, trở nên. . . . . . Có chút khác biệt .
SMH: Dạo này đang có chuyện lo lắng nên tâm trạng rất tồi tệ, ko ngủ được… nên chỉ biết mở máy thẫn thờ ngồi edit T^T Có gì mong mn bỏ qua cho…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét