Pages - Menu

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

NCHĐM 13

Mấy ngày nay, cho dù Sương có cố gắng nhõng nhẽo đến đâu đi chăng nữa, thái độ của Tào Ẩn Bạch vẫn không suy suyễn, tay dính chặt không cho hắn có cơ hội hút thuốc phiện, đem bột thuốc có thành phần giông giống như thuốc tê, buộc hắn không thể không uống. Chính là Sương đã sớm quen với thuốc phiện, cho nên loại thuốc này hiệu dụng không lớn lắm, bởi vậy đã nhiều ngày chỉ có thể chui rút ở Sương Nguyệt cung, chỗ nào cũng đi không được.
Ban ngày , mỗi lần Tào Ẩn Bạch đến và đâm vào người hắn một loạt kim châm ngân châm, là mỗi lần dày vò hắn. Sương thật vất vả lắm mới ngủ được hai canh giờ, liền lại nghe cửa 『 nha 』 một tiếng bị đẩy ra.
Cửa bị đẩy ra phát ra thanh âm cực nhẹ, nhưng lại vào ban đêm thanh tịch nên có vẻ rõ ràng, hơn nữa bởi vì thân thể không khoẻ, Sương đã nhiều ngày không một khắc được ngủ ngon , bởi vậy cửa vừa mở ra khiến Sương liền tỉnh.
Sương mấy ngày nay phải chịu khổ sở, Tào Ẩn Bạch cũng không thoải mái,mấy ngày gần đây cho hắn bắt mạch đã không nói, lại còn ba lần bốn lượt bưng đến bát thuốc vừa đen sì vừa đặc sệt bắt hắn uống. Thời gian Tào Ẩn Bạch đến không cố định, có khi cách  bốn, năm canh giờ mới đến, có khi chưa đến một  canh giờ liền mang lại đây một chén, nhưng trung bình một ngày tổng cộng bắt hắn uống bốn, năm lần. Nghe được tiếng mở cửa, trực giác Sương nghĩ đến Tào Ẩn Bạch muốn đến rót thuốc ,không khỏi một trận phát bực.
Đối mặt với một kẻ ương ngạnh không chịu thua như Tào Ẩn Bạch, trong lòng Sương có phần cam chịu. Mấy ngày qua, Sương sớm đã bị hành khổ từ thể xác đến tinh thần, giờ đây hắn ngay cả trợn mắt cũng thấy lười biếng, chỉ cúi đầu gọi: “Ẩn Bạch”
Ngữ khí dịu êm, có chút giống như cam chịu, có chút giống như là nịnh nọt lấy lòng.
Nghe thấy âm thanh này, Thù Nam dừng chân, kinh ngạc nhìn Sương đang nằm ở trên giường.
Hắn bình thường nói chuyện luôn chanh chua thô lỗ, ngữ khí cũng hung hăng, chỉ có mỗi khi giả làm Tuyết, miệng chó mới mọc ngà voi, bởi vậy đây là lần đầu tiên Thù Nam nghe thấy Sương dùng chính thân phận của Sương nói chuyện, giọng nói lại không hề có ý bỡn cợt hay toan tính.
“Ẩn Bạch?”
Lại là một tiếng gọi nhẹ nhàng, khiến cho lòng Thù Nam thắt lại. Cảm giác xa lạ. Hắn biết rõ người trên giường không phải Tuyết, rất rõ ràng hắn không đóng vai Tuyết, ngữ khí của hắn cũng không giống Tuyết. Nhưng không biết vì sao, kia một tiếng gọi nhẹ nhàng lại giống như chùy bàn nặng nề đánh trúng vào tim hắn.(bingo~ ^.^)
Thật lâu không thấy bị lôi dậy đút thuốc, Sương miễn cưỡng mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mờ không rõ, nhưng cũng nhận ra người tới, khóe môi nhếch lên, mở to đôi hạnh nhãn mị sắc như tơ lụa, nhè nhẹ dây dưa. Đó chính là điệu bộ mà Thù Nam cực kỳ căm giận, vô cùng thấp kém.
“Chiếu vương cố ý tới chơi, thật sự là vẻ vang cho Sương Nguyệt cung cùng kẻ hèn này.” Sương nghiêng nghiêng người nằm trên giường, cứ chỉ biếng nhác.
Lòng sinh chán ghét, khiến cho Thù Nam trong nháy mắt vừa rồi có chút tình cảm  khác thường trở thành hư không. Hắn tiến đến, áp lên người trên giường, miệng một trận cắn xé, tay cũng không nhàn rỗi, động tác thô bạo.
Sưỡng cũng đã quá quen với việc hắn tay chân thô bạo, lướt qua vai hắn nhìn đỉnh giường ở sau lưng hắn, nét mặt không hề gì, nói: “Lại muốn ta thay thế hắn.” Đây cũng chẳng phải là câu hỏi.
Thù Nam tức giận hiểu rõ, Sương hỏi như vậy không phải bởi vì nguyên nhân khác, mà là cố ý nhắc nhở hắn, hành động hắn làm hạ lưu như thế nào. Sương vì ích lợi phải bán thân cho hắn, nhưng từ đáy lòng vốn là không muốn để cho Thù Nam dễ chịu, nhiều lần nhắc đi nhắc lại.
Thấy hắn không nói, Sương ha hả cười to dần lên.”Không biết Tuyết nếu biết được hành vi của biểu ca thân ái của hắn, biết biểu ca thân ái đối hắn có ham muốn này thì sẽ có phản ứng gì đây a?”
Lại bị lời nói của hắn châm biếm, hắn Thù Nam từ lúc tham gia vào cuộc tranh đua quyền lực trong hoàng tộc đã không còn nữa. Một cơn cuồng nộ ào tới, hắn một tay bắt lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Sương, đầu tiên là dùng sức kéo lên, sau đó hung hăng đè xuống trên giường, phát ra 『 bính 』một tiếng.
Sương bình thường đã không chịu nổi lửa giận của hắn, huống chi giờ phút này trên người ốm đau vừa mới khỏe lại, bởi vậy cho dù bên dưới là gối mềm, đầu vẫn bị Thù Nam làm cho choáng váng.
Đầu óc còn chưa tỉnh táo, chợt nghe Thù Nam dự tợn nói: “Tối nay ngươi nói thêm một câu nào nữa, ta liền nhổ xuống của ngươi một cái nha. Một câu, một cái! Ta thật muốn nhìn xem trong miệng ngươi có bao nhiêu răng cho ta nhổ.”
Sương có một hàm răng đẹp, tuy rằng không đặc biệt quý trọng, nhưng cũng không muốn bị người ta nhổ đi làm trò vui, lập tức hiểu ra ngậm miệng lại không nói.
Hắn nét mặt tỏ ra vô vị chẳng quan tâm, tùy ý người kia cởi sạch quần áo cả hai, nằm im tựa như con cá chết, mặc tên kia xâm lược. Ngày thường hắn ít nhiều sẽ cho Thù Nam chút phản ứng, làm cho Thù Nam cảm thấy ít ra trận giao dịch này không bị lỗ vốn, nhưng hôm nay hắn thật sự không có khí lực .
Thấy hắn giống như người gỗ nằm bất động, Thù Nam cũng không để ý, dù sao thứ hắn cần chỉ có thân thể này mà thôi.
Môi Thù Nam lần theo tai Sương một đường xuống phía dưới, tai, thùy tai, cổ, bả vai, xương quai xanh. . . . . . Một đường hướng đến yên hồng trước ngực  hắn, một đôi tay thì ở hạ thân của hai người gảy lộng. Chuẩn bị chưa được bao lâu , liền tách hai chân của Sương ra, nhắm ngay vị trí, sáu đó lại áp lên người Sương.
“Ngày hôm qua, hai vệ binh của ta bị chết bất đắc kỳ tử .” Thù Nam thì thầm bên tai Sương, không đợi Sương phản ứng, thắt lưng dùng sức tiến thẳng lên phía trước , bộ vị cực nóng thô bạo xâm nhập vào, lập tức khuấy động bên trong.
Đã quen thuộc lẫn nhau nên nội bích không còn xuất huyết, nhưng vẫn là không tránh khỏi cảm giác đau đớn – Ý định của Thù Nam chính là làm cho Sương nếm mùi đau khổ.
“Ta đã tra qua, hai tên vệ binh chết bất đắc kỳ tử kia, chính là hôm đó đã chặn đường ngươi không cho vào Tuyết Phược cung.” .” Thù Nam hạ thân thô bạo đĩnh động, ở bên tai Sương thanh âm thì thầm lại nhu hòa, ngữ điệu khẳng định: “Là ngươi làm đúng không!”
Khi nghe tin hai gã vệ binh chết bất đắc kỳ tử , Thù Nam có chút kinh ngạc. Đám thị vệ bên cạnh hắn là những tên tử sĩ điêu luyện, mỗi người đều là trong vạn chọn một, xuất thân, võ công, trung thành. . . . . . Các phương diện đều tốt, được giam lại một chổ nghiêm khắc huấn luyện mà tuyển ra.
Đồng thời trong lúc huấn luyện còn dùng nhiều loại độc vật, dược vật huấn luyện để kháng độc dược, rất nhiều tên đã không chịu đựng nổi một cửa, bởi vậy đám tử sĩ đó chắc chắn đều có năng lực kháng độc dược, người như vậy như thế nào có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử? Lại vừa vặn là hai người đã ngăn cản Sương.
Tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ về Sương cho lắm, nhưng Thù Nam một chút cũng không hoài nghi trình độ của Sương, trên môi vẽ nên nụ cười thích thú khác thường.
Thù Nam từng nghĩ tới, nếu không bởi vì Sương có xuất thân không tốt thì một người thông minh tài trí cùng tâm địa độc ác lợi hại như Sương, nói không chừng đã trở thành kẻ thù lớn nhất của hắn. Mà nay. . . . . . Mặc dù hắn vẫn là vị hoàng tử quan trọng được sủng ái nhất, hắn vẫn không dám xem thường Sương!
Sương không biết nguyên nhân vì sao Thù Nam lại được dịp hăng hái như vậy? Một trận liền thượng hắn đến hơn nửa đêm, khi cơ thể yếu nhược bị hắn lắc qua lắc lại, chỉ cảm thấy thân mình hoảng loạn đến đầu óc chuếnh choáng. Hắn thầm nghĩ: Ẩn Bạch làm việc quả nhiên tin cậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét