Lễ mừng năm mới trăm nghiệp tạm dừng, chính vụ của hoàng đế cũng không ngoại lệ. Ngày ấy yến hội qua đi, hoàng đế cùng Lan phi đối đôi song sinh tử Sương Tuyết này rất có hảo cảm, ba ngày hai lần chiêu gọi tiến cung. Thù Nam vẫn là có chút lo lắng liền đi theo, cũng may hắn vốn được sủng ái, lúc nào cũng có thể thuận thuận lợi lợi đi theo.
Sương Tuyết hai người diện mạo mặc dù như chiếu kính, nhưng chung quy là bất đồng, ở chung một thời gian dài có thể phát giác Tuyết rất thích cười, thấy ai cũng tỏ ra thân thiết, cũng không sợ người lạ; Sương vừa lúc tương phản với Tuyết, hắn lễ nghi nghiêm chỉnh, nhưng với người không thân thiết thì không có ý thân thiện. Vì thế về sau hoàng đế cùng Lan phi chiêu hai người tiến cung, chủ yếu là muốn cùng Tuyết thân cận, đối Sương ngược lại không yêu thích như lúc ở bữa tiệc.
Hôm đó Sương Tuyết hai người lại bị chiêu tiến cung. Tổng quản thái giám trong cung yêu cầu nhóm tiểu thái giám chia làm hai tổ, mang giày trượt băng đặc chế dùng biển côn chơi bóng trên mặt hồ. Tuyết chưa từng gặp qua loại thi đấu thể thao như thế này nên thấy rất nôn nóng phấn khích, đòi ầm lên cũng muốn xuống sân chơi thử, Thù Nam cười hắn lần trước vẫn chưa học được cách đi trên mặt băng, Tuyết lúc này mới nhớ ra lần trước luyện mấy ngày còn đứng không xong, mặt nóng bừng lên, phát cáu nói: “Biểu ca ngươi cần gì phải nhắc nhở ta a?” Mọi người liền cười rộ lên.
Thù Nam cười, ánh mắt bất giác chuyển sang người Sương, chỉ thấy Sương cũng cười yếu ớt , toàn thân trên dưới nhất phái quý khí, ung dung tao nhã, nào có bộ dáng bỉ ổi bình thường cố ý chọc giận mình? Nghĩ đi nghĩ lại cả trăm ngàn lần.
Đã nhiều ngày nay hắn bất giác nhung nhớ Sương. Thù Nam ngỡ ngàng nhận ra, thời gian hắn nghĩ đến Sương tựa hồ còn nhiều hơn so với thời gian nghĩ đến Tuyết, trong lòng kinh ngạc.
Hắn phát giác, chỉ cần Sương không cố tình làm ra bộ dáng thấp kém, không cố ý nói hành nói tỏi, mà giống như Tuyết làm cho người ta yêu mến, thậm chí ở một thời điểm nào đó càng làm say lòng người hơn cả Tuyết.
Ở kinh lý đã hơn nửa tháng, Thù Nam ban đêm không ít lần cưỡng bức hắn, mỗi lần thấy hắn vừa muốn nói ra những lời khiến người ta chán ghét hôn hắn, dùng một chút thủ pháp làm cho hắn không cách nào nói chuyện. Sau này Sương phát hiện, cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực khổ, rõ ràng câm miệng theo hắn.
Sương trên giường trở nên rất đáng yêu , bình thường Sương cũng như thế. Có lẽ là nhận ra thái độ mình cố ý bày ra đã lừa được Thù Nam, Sương ngay cả ở trong chiếu vương phủ cũng không làm ra vẻ , rõ ràng thân thể gầy yếu đó lại có một cỗ ào ào anh khí, đến nỗi mấy tiểu cô nương mới vừa tiến cung, chưa từng thấy qua bộ dạng Sương trước kia đối đãi hạ nhân không tốt , một đám liền trộm ngó dò xét hắn.
Hôm nay hoàng đế xem được một nửa liền mệt mỏi, về tẩm cung nghỉ ngơi trước, Lan phi cùng Tuyết trò chuyện rất vui vẻ, không biết như thế nào liền hỏi tới chuyện hôn sự của Sương Tuyết.
“Sương cùng tuyết hai người,còn không chịu lập phi đi?” Lan phi từ ái cười nói.
Thù Nam hiểu ý tứ của Lan phi. Lan phi vốn có một trai hai gái, đáng tiếc hoàng tử nàng đẻ ra chết sớm, hai cô công chúa cũng đã xuất giá, trước mắt bốn người có quyền thế tối cao có thể tiếp chưởng ngôi vị hoàng đều không cùng nàng có huyết thống. Năm ngoái nàng cũng đã từng muốn gả cháu gái cho hắn, bị hắn lấy lý do hai người tuổi kém quá lớn mà từ chối, hiện tại lại nhắc đến việc này, tám phần là muốn đẩy cô nương kia cho Tuyết.
Lan phi biết Sương Tuyết cùng với hắn có giao tình, động tác này chính là cực kỳ tốt muốn nhắm vào hắn, đáng tiếc đã có một bàn tay vỗ lên đùi .
Sương không nói chuyện, thần sắc trấn tĩnh như thường; Tuyết hơi đỏ mặt, ánh mắt dò xét hướng Thù Nam nói: “Biểu ca cũng còn chưa có lập phi a.”
“Biểu ca các ngươi tuy rằng chưa lập phi, nhưng hẳn cũng có hai, ba thị thiếp , các ngươi thì sao? Có yêu thích cô nương nào chưa?” Lan phi nói.
“Ta. . . . . . Còn sớm mà!” Tuyết ánh mắt hướng Thù Nam có chút bối rối, chính là muốn cầu cứu hắn rồi.
Thù Nam biết ý tứ, liền nói với Lan phi: “Nương nương, người xem Tuyết tính tình vẫn còn trẻ con! Việc này hoãn lại hai, ba năm cũng không muộn.”
Lan phi thấy Tuyết tác phong ngây thơ mơ mộng, đích xác còn có chút tính trẻ con, ngẫm lại cũng không sao. Nguyên tưởng rằng chuyện lần này có thể cho qua như vậy, nào ngờ Sương lại mở miệng nói: “Sương cũng có người nhớ mãi không quên.”
“U?” Lan phi ngạc nhiên, cười nói: “Nói cho bản cung nghe một chút, không chừng có thể làm chủ cho ngươi.”
Tuyết cùng Thù Nam cả kinh. Tuyết cũng không biết Sương trong lòng có cô nương yêu thích, Thù Nam vừa nghe ở ngực liền một trận cuồn cuộn, cảm thấy nói không nên lời.
“Chuyện này đã qua rất lâu , Sương ngay cả nàng hiện tại ở đâu cũng không nắm rõ.” Sương cúi đầu thở dài, thanh âm cảm khái động lòng người.
“Còn cố gắng là còn có cơ hội, bằng không nói ra rồi thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu chút.” Lan phi khuyên nhủ.
Sương ánh mắt sâu kín, hình như có vô hạn hoài niệm.”Ta nhớ rõ người khác gọi nàng là『 Hoan Cô 』, là cháu gái của Lí thái y.”
“Lí thái y?”
“Chính là Lí thái y đã bị chết cháy khi Thái y viện xảy ra hỏa hoạn mười năm trước.” Sương bổ sung nói: “Còn nhớ rõ mới trước đây thường xuyên đến thái y viện chơi đùa, cùng Hoan Cô rất vô tư vui vẻ , nào biết sau ngày ấy sẽ không được gặp lại nàng .”
Hai người hiếm khi được nhất đáp nhất hòa cùng nhau nói chuyện nên Lan phi nghe Sương gằn từng tiếng nấc nhắc tới năm đó hai người hai đứa trẻ vô tư vô lự, từng chữ đều đau buồn, trong lòng một trận cảm động.
“Khó có được người si tình như ngươ.” Lan phi khen ngợi hắn vài câu, lập tức sai người tức tốc đi thăm dò.
Lúc Thù Nam không nhận ra, trận bóng đã xong. Tuyết lôi kéo hắn la hét đòi đi khiêu chiến trượt băng, hắn sủng nịch cười dẫn Tuyết đi. Tuy rằng khó có được cơ hội hai người có thể quang minh chính đại gắn bó thân cận nhau, Thù Nam trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không vui mừng như lúc trước.
Tuyết cùng thù nam đều tự mang vào đôi hài tốt nhất đi trên mặt băng, Thù Nam đứng trên mặt băng, dìu tay Tuyết làm cho hắn an toàn đứng trên mặt băng, đột nhiên ý thức được: thủ đoạn của Tuyết, tựa hồ như đã có chút thay đổi?
Tuyết chưa từng có cơ hội chơi trò này, làm ầm lên bảo Thù Nam kéo hắn đi, hai người liền ở trên mặt băng chơi tiếp.
Dõi theo họ được một tuần trà, thấy không thú vị, Lan phi liền nói mệt mỏi, phải về cung trước; Sương cũng không ở lại. Trên mặt băng chỉ còn mỗi Thù Nam cùng Tuyết, còn có một đám tiểu thái giám.
Tuyết chơi rất vui vẻ, Thù Nam lại không biết vì sao có chút nôn nóng thấp thỏm, quả muốn hồi cung hỏi Sương vừa rồi những lời đó là có ý gì?
SMH: có ai trang nào tiếng Việt dạy tạp mục lục hay thay banner này nọ cho WP ko nhỉ
chương 21 còn chưa edit nha. em không đọc không biết mấy chương nhưng nơi phần mục lục của người ta chỉ mới tới 21 thôi à