Pages - Menu

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NCHĐM 10

Sương Nguyệt cung lấy trúc làm chủ đạo, bốn bề tứ phía đều được tô điểm, trang trí bằng trúc. Nhưng Tuyết Phược cung lại lấy sen làm chính, khắp nơi đều có thể trông thấy dấu vết của hoa sen.
Thù Nam đi qua hồ sen, thấy trong ao là một mảnh thúy duyến, hoa sen mọc sum suê tươi tốt. Một cơn gió mát thổi qua làm hương thơm phảng phất, không khỏi khiến cho tâm hồn trở nên phơi phới.
Xiêm y Tuyết mặc đã được ngâm qua nước có mùi hương hoa cỏ, quanh năm suốt tháng mang theo mùi hoa sen thơm mát, lẫn với mùi mồ hôi cực kỳ thanh nhẹ, liền tạo thành một mùi hương huyễn hoặc lòng người. Vừa kín đáo quyến rũ, lại sạch sẽ thơm tho. Thù Nam yêu cực kỳ hương vị đó, cũng như vậy cực kỳ yêu Tuyết.
Còn chưa đi đến trước cửa cung, liền thấy một đám gia nhân đứng vây quanh trước cửa, Thù Nam đi đến hỏi : “ Liên nhi, có chuyện gì?”
“Chiếu vương.” Liên nhi cùng đám người đó cúi người hành lễ. Thù Nam vung tay lên: “Toàn bộ miễn . Các ngươi như thế nào toàn bộ đứng bên ngoài?”
Liên nhi nói: “Tuyết điện hạ đang sinh hờn dỗi, ai cũng không để cho gần người.”
“Nga?” Thù Nam trong lòng đã hiểu, nói: “Ta vào xem.”
Đẩy môn, bên trong liền truyền đến âm thanh: “Ta nói tất cả đều phải im lặng.”
“Ngay cả ta cũng không gặp?” Thù nam thấy hắn tính trẻ con, sủng nịch nở nụ cười.
“Biểu ca.” Vừa nghe tiếng nói của Thù Nam, Tuyết lập tức xoay người bay vào lòng ngực hắn.
Thù Nam ngửi được mùi hương ngào ngạt, cảm thấy hài lòng, ôm hắn ngồi ở ghế, vỗ nhẹ lưng hằn , ôn nhu nói: “Chịu ủy khuất ? Nói cho biểu ca, biểu ca giúp ngươi hết giận.”
Tuyết cắn môi, vẻ mặt ủy khuất, nghe thấy Thù Nam nói như vậy, oa một tiếng liền tiến sát  vào lòng ngực Thù Nam. “Sương không để ý tới ta , hắn gần đây đối đãi hảo lãnh đạm.”
Khác với Sương sành sỏi chuyện đời, Tuyết cho dù đã mãn hai mươi vẫn còn khờ dại mơ mộng. Trước mặt hạ nhân còn có tỏ ra bộ dạng chủ tử, nhưng nếu ở trước mặt hắn và Sương, liền hoàn toàn tất cả đều là một đứa trẻ.
“Đứa ngốc.” Thù Nam yêu yêu hôn nhẹ lên má hắn, an ủi nói: “Sương làm sao có thể không để ý tới ngươi? Hắn đối đãi ngươi như thế nào, ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?”
“Ta hiểu được hắn luôn luôn đối tốt với ta, chính là từ sau khi phong tước, hắn liền đối ta lãnh đạm . Thường xuyên ba, năm ngày không gặp hắn một lần. Đã vậy còn sai người đưa thư đến, muốn ta mười ngày nửa tháng đừng đi gặp hắn.” Tuyết  cõi lòng đầy ủy khuất  mà lên án. Nhớ tới trước đây ngày ngày gắn bó, ban ngày một bộ quần áo hai người mặc, buổi tối một cái chăn hai người thân mật nằm chung, liền càng cảm thấy Sương đã trở nên lãnh đạm .
“Phong tước xong đương nhiên bận . Đặc biệt Tây Xuyên tài chính không tốt, Sương quản lý lại là hộ bộ, bận bịu đến mức không có thời gian cũng là chuyện bình thường.” Thù Nam nói.
Tuyết từ từ ngước lên nhìn Thù Nam, ánh mắt ửng đỏ chớp chớp, đột nhiên bật cười. “Thật hiếm khi thấy biểu ca nói thay cho Sương.”
“Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không ai có thể không để ý tới ngươi.” Thù Nam nhìn Tuyết, cực kỳ ôn nhu.
Tuyết vui vẻ nở nụ cười. Nguyên bản cũng không cho rằng Sương cố ý lạnh nhạt với mình, hơn nữa nghe Thù Nam nói như liền an tâm , ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý chờ đợi: “Biểu ca không chán ghét Sương  sao?”
“Chán ghét.” Thù Nam không thèm làm bộ làm tịch, chính là trưng ra biểu hiện chán ghét của hắn đối với Sương. Cúi người ôm lấy Tuyết, đưa thân hình mảnh khảnh của hắn toàn bộ đặt vào trong lòng ngực, nói: “Nếu trên đời này có một người hoàn mỹ như ngươi, vì cái gì ông trời còn sinh ra hắn.” (grrr, Thù Nam ngươi nhớ nhé =’’=)
Thù Nam dùng cằm cọ  hắn, Tuyết bị mấy cọng râu lúng phúng của hắn làm cho ngứa ngáy, khanh khách cười không ngừng. Vỗ vỗ bờ vai hắn rộng kêu hắn phải dừng lại, nhìn Thù Nam nói: “Sương và ta luôn ở bên nhau. Ngay từ trong bụng mẹ đã thế, chúng ta chính là bên cạnh nhau, nếu ngay từ đầu không có hắn liền không có ta. Biểu ca ngươi chán ghét Sương, là bởi vì ngươi không biết Sương, nếu biểu ca nguyện ý đi tìm hiểu Sương một chút, nhất định giống như ta thấy thích Sương.”
Thù Nam thần tình không tin, nhưng cũng không đáp lời, chỉ nói gần đây Sương có công sự gấp, về sau có thể không thể thường xuyên đến đây. Tuyết hỏi chuyện của Sương, Thù Nam gật đầu phụ họa, chứng thật là mời địa chủ Sương hỗ trợ điều tra về đương hoan. Thái độ lãng tránh đề cập đến chuyện đại sự của hắn, thật cũng không có chỗ sơ hở.
“Không nghĩ tới Sương quan tâm đến chuyện này như vậy,  theo cá tính của y, chuyện nào không thích sẽ không hao tâm tốn sức, lại còn tự mình xuất ngoại điều tra.” Tuyết sau khi nghe xong cảm khái nói.
“Đúng vậy.” Thù Nam phụ họa. Kỳ thật hắn còn nghe được rất nhiều lời khó nghe, nhưng lúc này nói ra cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông, vì thế cũng không nói.
Sở vị ngôn đa tất thất.*
“Đúng rồi, có lẽ bởi vì Hoàng Thượng thực coi trọng chuyện này, Sương mới nghiêm túc như vậy!” Chính mình đã tìm được đáp án, Tuyết ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh quang.”Biểu ca, nếu lần này Sương giúp được , ngươi cũng đừng quên ở Hoàng Thượng đích trước mặt giúp đỡ đề bạt hắn.”
“Hảo.” Hắn làm sao giúp đỡ cái gì? Đừng cản trở hắn đã là may mắn lắm rồi. Trong lòng tuy là bất mãn, Thù Nam vẫn tươi cười đáp ứng.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Thù Nam hẹn Tuyết mấy ngày sau cùng nhau xuất du* rồi rời đi

NCHĐM 9

Không có đương hoan, Sương cả người đều đau, ban ngày còn chưa phát giác, buổi tối mới thấy đau đau. Xem ra trong khoảng thời gian ngắn phải ăn uống ngay tại chỗ rồi. Ăn uống tại chỗ là chuyện nhỏ, ngủ không được mới là chuyện lớn.
Cho dù đã đắp nước đá, trên mặt vẫn là từng chút từng chút một đau nhức, chưa kể dưới thân chổ kia như có lửa đốt, vô cùng nóng rát đau đớn.
『 nha 』một tiếng, cửa cung bị đẩy ra, Sương cơ bản nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh lại. Không biết người tới là ai, hắn từ từ nhắm hai mắt chờ xem động tĩnh.
Người tới đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn, bàn tay chạm nhẹ vào một bên gò má bị sưng tấy. Sương vươn hai tay ra, ôm lấy vai người nọ, hé mở đôi mắt còn một chút buồn ngủ. “Chiếu vương điện hạ hảo hăng hái, ban ngày cùng Tuyết thả diều, buổi tối đã tới chỗ của Sương.” Hắn vẻ mặt mị cười.”Nhiệm vụ của Thánh Thượng không quan trọng sao?”
Một nửa là trêu đùa, một nửa là châm chọc, kẻ khác nghe xong liền sinh ghét.
Thù Nam không chút nào che dấu nỗi chán ghét trong lòng, một phen đẩy hắn ra. “Ta không phải đến để làm chuyện kia .”
“Thế là vì chuyện gì mới đúng đây?” Sương cũng không thèm quan tâm, cánh tay chống lấy đầu nửa người nằm nghiêng trên giường. Chiếu vương giỏi lắm sao? Phi! Hắn không cần, hắn vẫn còn kiếm lời được.
“Ban ngày có đồ vật này đã quên giao cho ngươi.” Thù Nam vẻ mặt không cam lòng nguyện ý, thô thủ thô cước nhét mộc hạp tinh xảo vào lòng ngực của Sương.
Sương đầu óc mờ mịt mở mộc hạp ra. Trong hạp là một chiếc chén phát ra ánh sáng màu xanh biếc óng ánh trong đêm đen, quả đúng là màu trắng của chén nguyệt quang giống như cái của Tuyết mà hắn đã thấy hôm đó.
“Lễ vật xin lỗi?” Sương nhếch một bên lông mày.
Thù Nam ném cho hắn một ánh mắt [ Ngươi nằm mơ! ], nói rõ nguyên nhân: “”Hiện tại Tuyết có ngươi cũng có , về sau đừng có làm trò con nít đi đập phá nữa.”
“Như thế nào Tuyết có hai, ta chỉ có một cái?” Sương cố ý hỏi. Hắn chanh chua, hắn keo kiệt, hắn ghen tị, hắn còn rất thích so đo. Sao hắn lại có ít hơn Tuyết?
Thù Nam bị lời nói kích của hắn làm cho trên đầu bóc khói, cảm giác muốn xin lỗi ban sáng cũng bay đi hết. “Tuyết cũng chỉ có một cái, cái kia chính là của ta gửi ở hắn chổ.”
Biết hắn nói dối, Sương cũng lười so đo.”Biết. Chiếu vương nếu không có chuyện gì, làm ơn cho tiểu đệ ngủ đi. Không tiễn.” Nói xong liền nhắm mắt không để ý tới hắn. Kia mộc hạp cùng chén nguyệt quang liền chất đống ở bên giường, cũng không sợ cái chén có thể bị rớt xuống đất.
Tuy nói rằng chén nguyệt quang này chất liệu đặc thù, dù cố ý ném đi cũng không bị vỡ, nhưng thấy Sương đối đãi với phong nhã vật như vậy, khiến cho Thù Nam thở dài, chén nguyệt quang chẳng đáng bị rơi vào tay kẻ thô bỉ kia.
“Tuyết nói ngày mai đến thăm hỏi ngươi.” Không cam lòng nguyện ý, nhưng Thù Nam vẫn phải mở miệng.
Sớm biết hắn không phải vì  tặng chén nguyệt quang mà cố ý chạy tới đây, xem ra đây mới là lý do chân chính của hắn . Sương trong lòng cười thầm, cũng không thèm mở mắt, nói: “Ngươi tính giải thích với hắn nhưu thế nào?”
“Chính ngươi nghĩ biện pháp.”
“Ta đây liền trực tiếp nói cho hắn, mặt của ta bị sưng phù thành như vậy là do biểu ca thân ái của hắn ban cho.” Sương mở mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không nửa điểm tha thứ.
“Ngươi dám.” Thù Nam nhỏ giọng nói.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Tuyết đích thực sự tồn tại của Sương tuyệt đối là cao hơn hắn. Nếu làm cho Tuyết biết chuyện của hắn Sương, nói không chừng Tuyết cả đời cũng không để ý đến hắn .
“Bằng không ngươi bảo ta giải thích khuôn mặt này như thế nào? Ở cái đất Tây Xuyên này trừ ngươi ra, còn có ai có thể ở ta trên mặt đánh cả một bàn tay mà không bị ta xét nhà diệt tộc?” Sương buồn cười nói: “Đừng kêu ta nói mấy lời linh tinh ngu xuẩn đại loại như bước ra cửa bị ngã sấp xuống, ta còn không ngu ngốc  như vậy.”
Thù Nam nét mặt nhợt nhạt lúc trắng lúc xanh, nói không ra lời. Hắn có thể ở trước mặt triều thần biện luận, đấu khẩu kịch liệt không ngừng nghỉ, chỉ cần đối hắn có lợi, đen cũng có thể biến thành trắng. Nhưng mỗi khi trước mặt Tuyết thuần khiết lại thường ngậm miệng, không biết nên như thế nào lừa hắn.
“Quên đi. Ngươi ngày mai liền như vậy ứng đối. . . . . .”
Hoàn toàn tương phản với Thù Nam, Sương đối với việc nói dối Tuyết sớm đã trở thành cơm bữa, cái gì dối Tuyết sẽ tin, cái gì sẽ không tin, hắn đều hiểu rõ.
Có lẽ bởi vì là anh em ruột thịt, Sương tuy là thiên tính bạc lạnh, nhưng đối bào đệ Tuyết cũng rất thiệt tình bảo vệ.
Sương cùng Thù Nam hai người tuy là dùng phương pháp khác nhau, nhưng cùng có một mục đích, đó là bảo hộ Tuyết. Vì thế, hai người dù xem không vừa mắt nhau nhưng cũng có thể vì ích lợi mà liên minh.
Sương cẩn thận dạy Thù Nam cách ứng đối, sử dụng những từ ngữ sao cho hòa hợp. Khi hai người không có tình nghĩa gì với nhau này bàn chuyện xong, không ai có hứng thú tiếp tục bắt chuyện. Kể cả ánh mắt cũng hướng về hai phía.
Tựa như bọn họ, chỉ có quan hệ lợi dụng. Theo nhu cầu.

NCHĐM 8

Mỗi lần Sương sinh bệnh, bị thương, Tào Ẩn Bạch sẽ xuất hiện. Lần này, cũng không ngoại lệ. Sương mới trở lại tẩm cung, Tào Ẩn Bạch liền mang theo cái hòm thuốc xa xa đi tới.
Kiểm tra qua một nửa bên mặt bị sưng phù cùng phần gáy phát đau âm ĩ của Sương, Tào Ẩn Bạch tóm lấy hòm thuốc, không nói lời nào liền rời đi. Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ mới cầm một bao đá bọc trong khăn lụa, đưa cho Sương.
Sương tiếp nhận, xoa xoa lên gò má bên trái, một trận rét lạnh đến thấu xương chui vào cốt tủy. Có chút đau, có chút tê tê.
“Ngươi không nến xuống giường.” Tào Ẩn Bạch nói. Sương nghe được trong giọng nói bình thản của hắn có phần chỉ rích.
Tuy rằng đương hoan có hiệu quả giảm đau, nhưng cũng không đại biểu rằng thương tích trên người hắn không đáng lo ngại. Nguyên bản ít nhất cũng phải năm ngày mới dậy được, vậy mà ngày thứ ba hắn đã bước xuống giường, khó trách Tào Ẩn Bạch sinh khí.
“Có thể hơn đỡ được bao nhiêu chứ?” Sương khẽ nhếch môi, cười tỏ vẻ không sao. Lấy ống điếu ra châm lửa.
Thay vì chườm đá lạnh, không bằng đi hút một ít đương hoan.
Tào Ẩn Bạch bất kể thân phận của Sương, chộp lấy ông điếu: “Đủ rồi, ngươi dùng quá liều lượng!”
Nghe hắn nhắc tới, Sương mới nghĩ đến những lời Thù Nam vừa nói ban nãy, liền mơ hồ kể lại cho Tào Ẩn Bạch .
Tào Ẩn Bạch nghe xong nhíu mày, mở miệng: “Cho nên ngươi cố ý kích hắn đánh ngươi, chính là muốn quang minh chính đại gặp ta?”
Tào Ẩn Bạch là người thông minh. Sương lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác này, về sau mỗi lần cùng hắn nói chuyện càng khẳng định như thế.
Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, còn mỉm cười nói: “Trời sinh ta là kẻ hạ tiện. Trước kia bị người ta khinh rẻ đến thành thói quen rồi, hiện tại được thoải mái lại thấy khó chịu.”
Sương vốn là nói đùa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại nói chuẩn xác sự thật. Nếu không hắn như thế nào mỗi lần nhìn thấy  Thù Nam, liền nhịn không được phải chọc cho hắn tức giận?
“Hừ!” Hắn tin Sương mới là lạ. Tào Ẩn Bạch đem ống điếu nhét vào ống tay áo, nói: “Tịch thu ba ngày.”
“Ai.” Sương vốn dĩ còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Tào Ẩn Bạch quả thật tức giận, nên quên đi. Mấy ngày nay đành ngoan ngoãn chườm đá lạnh vậy!
“Có cần đình chỉ xuất hàng không?” Thấy vẻ mặt hắn  phẫn nộ như vậy, lại không tranh cãi nữa câu, sắc mặt Tào Ẩn Bạch mới khá hơn một chút.
“Hắn vừa nói với ta một câu, ta đã lập tức đi chặt đứt nguồn cung cấp vào nơi tiêu thụ. Cái này còn không phải gọi là giấu đầu lòi đuôi hay sao?”
“Như vậy. . . . . .” Tào Ẩn Bạch chờ chỉ thị  của hắn.
Sự xuất hiện của đương hoan là chuyện ngoài ý muốn, mà người đề nghị dùng nó để đối lấy tiền lời, chính là Sương.
Chẳng phải Tào Ẩn Bạch có cái gọi là lương y. Mà Sương căn bản cũng chẳng phải thầy thuốc, lại càng không cần đến thứ không thế đổi lấy cơm ăn đó.
Bọn họ là những đứa trẻ lớn lên từ trong góc tối của hoàng cung, đã sớm mất đi phẩm chất của một người bình thường.
“Rõ ràng là đã mất đi nhiều lần, nhưng vẫn có thể ăn chết người.” Sương ném cho Tào Ẩn Bạch ánh mắt mà chỉ có hai người hiểu được. “Xem ra, anh và tôi cũng ko còn là người thường nữa rồi!
Tào Ẩn Bạch không nói gì, ánh mắt có chút không vui. Sương cũng không quan tâm sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Pha thêm nhiều tạp chất, hương liệu, làm cho mùi hương dễ chịu một chút. Chế loãng đi năm lần, xem như món hàng mới đứng hàng thứ hai, giá cả tăng lên hai lần… Không! Ba lần!”
Cứ như vậy, vừa không cần lo lắng thiếu hàng, lại có thể giảm một phần lớn chi phí. Tính đi tính lại, không biết có thể kiếm thêm bao nhiêu là ngân lượng. Ngẫm lại, thật đúng là nên cảm ơn Thù Nam đã đưa đến tình báo này.
Tào Ẩn Bạch hoài nghi.”Hiện tại đã là một lượng một gói , làm như vậy còn có người mua không?”
“Ẩn Bạch, ngươi thực thông minh, có thể là điểm này ngươi không giống ta.” Sương bật cười, đồng tử như có lưu quang phi chuyển, nói:” Ngươi quá coi thường nhân tính!” Sương giống như lão phu tử rung đùi đầy đắc ý. “Cái gọi là nhân tính! Nó không phải thiện cũng không phải ác, nó là ti tiện! Ngươi quá coi thường trình độ của bọn phạm nhân ti tiện rồi .”
Tào Ẩn Bạch hừ một tiếng quay đầu đi, không tin hắn. Cầm lấy giấy bút ghi ghi chép chép, xong nói: “Đã biết, liền chiếu theo lời ngươi nói mà làm.”
“Ai! Đừng bảo là kêu ta uống thuốc nữa chứ? Thuốc lần trước vẫn còn vài ngày chưa hết đó” Vừa thấy Tào Ẩn Bạch lại viết chẩn đan, Sương ai oán kêu lên.
Hắn không sợ chịu khổ, nhưng lại cực kỳ sợ mùi thuốc. Tào Ẩn Bạch mỗi lần phát cáu, sẽ khai cho hắn thêm một vài dược liệu không cần thiết.
Thấy vẻ mặt lấy lòng của hắn, Tào Ẩn Bạch thở dài, không muốn gây khó dễ cho hắn. “Biết rồi!” Bàn tay liền đem một vài loại thuốc trong đơn gạch bỏ đi.
Giờ phút này nếu có ai đó bên ngoài nhất định sẽ giật mình. Sương hoàng tử nối tiếng chanh chua lãnh huyết, bụng dạ nham hiểm thế nhưng lại cùng vị thái y thân phận thấp bé kia tranh chấp như con nít. Không khí chung quanh hai người thực ngột ngạt khó miêu tả nên lời, nhìn như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Thấy Tào Ẩn Bạch không tức giận, Sương mỉm cười như chú miêu con thèm ăn. Tào Ẩn Bạch vừa nhìn đã biết hắn muốn cái gì, lạnh lùng ném lại một câu: “ Đừng mơ!” rồi xách hòm thuốc dượm bước đi.
Sương quay về nằm lên ghế, thập phần chán nản.
Tào Ẩn Bạch đi tới cửa dừng lại. Dừng hai giây xoay người nói: “Ba ngày sau còn muốn nhìn thấy nó, mấy ngày tới liền an phận cho ta đi.” Hắn lung lay khoan tay áo, cho Sương biết trong tay hắn chính là có 『 con tin 』.
Sương tức giận lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Tác giả: Sương Sương không phải là hảo hài tử a~ Hắn là trùm ma túy lớn hihi
Càng viết càng thấy Tào Ẩn Bạch tuấn tú! Hơn nữa hắn sau này còn có rất nhiều đất diễn. (nhưng không có khả năng làm vai chính)
SMH: sorry nhé, dạo này mình đang thi nên….

NCHĐM 7

Vô sự bất đăng Tam Bảo điện*, chiếu vương đại giá quang lâm có chuyện gì sao?.” Hắn nói. Giọng cười đầy kiêu ngạo tựa như hồ ly.
Thù Nam vẫn thực hoài nghi, vì cái gì hắn có thể dùng gương mặt của Tuyết mà cười đến giống con hồ ly như vậy? Trong lòng tràn đầy tâm cơ, đáy mắt tràn đầy ích lợi, mỗi một bước đi đều là tính kế.
“Tam Bảo điện. Ngươi cũng xứng sao?” Thù Nam lạnh lùng nói.
Phải biết Tam Bảo điện bình thường là Phật điện, là nơi thanh tịnh. Mà Sương tại  bên trong gian thư phòng này phê tấu chương, trước đây phê ra không ít nghiệp chướng.
Thù Nam nói chính là lời nói thật, bất quá cho dù là lời nói dối thì Sương cũng sẽ không sinh khí. Chỉ cần Thù Nam vẫn là chiếu vương có quyền thế, hắn sẽ không ở trước mặt hắn chống đối.
“Hiểu ý của ta là được rồi.” Sương bưng lên chén trà lạnh, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm.
Thù Nam thấy hắn nửa điểm tiếp đón mình cũng không có, đáy lòng có chút tức giận. Mới vừa ở bên ngoài đứng khá lâu, cũng cảm thấy có chút khát nước, liền tự mình rót chén trà uống.
“Ngô!” Trà vừa vào miệng, Thù Nam liền nhíu mày.
Trà lạnh . Nhưng lạnh  không phải vấn đề, vấn đề là ấm trà này căn bản pha không tốt.
Thù Nam mở nấp ấm trà, nhìn vào bên trong còn thấy phiến lá trà đang nổi dập dềnh, biết ngay đã xảy ra chuyện gì.
Thấy hắn nuốt cũng không được, phun cũng không xong, Sương trong lòng cười lạnh. Lấy ra khăn mặt đưa hắn.”Nhổ ra đi!”
Thù Nam tuy là thần tình không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp nhận khăn mặt, đem nước trà phun vào khăn tay.
Hiếm khi bị Sương nhìn đến nỗi làm cho lúng túng, Thù Nam trong lòng có chút không thoải mái. “Thuộc hạ của ngươi không có ai pha trà sao?”
Hắn xông pha chiến trường, đã từng cùng với binh lính tiền tuyến cộng ẩm liệt tửu, uống trà thô, cơm ăn nửa chén là có thể phun ra toàn hạt sạn. Nhưng làm thế nào so ra lại còn kém xa hương vị chén trà này của hắn! Hại hắn cũng không biết là nên xem như thực vật nuốt vào? Hay là coi như độc dược nhổ ra?
“Là ý gì?” Sương nhướng một bên lông mày, ngang nhiên thích thú nói.
“Lá trà kém chất lượng, nước càng kém, công phu pha trà còn kém hơn!”
“Sai cả rồi” Sương cười mỉm nhìn hắn, trước ánh mắt khó hiểu của hắn mở miệng, “Ta nói, là người cộng ẩm kém mới đúng!” Hắn cười ám muội. Thù Nam thấy trong lòng bốc hỏa, vừa lúng túng vừa nóng giận.
Thù Nam đương nhiên nghe hiểu được, Sương những lời này ý nói: nếu hôm nay cùng hắn uống chén trà này là Tuyết, thì hắn nhất định ngay cả trà có mùi vị gì đi chăng nữa, cũng liền nuốt xuống cổ họng.
“Ăn nói thô bỉ. Thảo luận việc phong nhã với ngươi quả thực là đàn gảy tai trâu.”
Thấy hắn hiếm khi bị lúng túng như thế, Sương càng cười to hơn. Một ngữ hai ý nói: “Ta cơ bản bên trong không phải [ phong hoa tuyết nguyệt ] a! ~”
Tốt bụng bảo hắn nói chuyện nho nhã một chút, thì thà đàm đạo với Tuyết còn tốt hơn.
“Hừ!” Thù Nam không thể chịu đựng cảnh bị hắn trêu chọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Ta là đến nói chuyện nghiêm chỉnh.”
“Nguyện nghe cao kiến.”
Thù Nam quả không hổ danh là có tư chất hơn hẳn một đám người suốt ngày đấu tranh ở trong hoàng tộc, cực nhanh lấy lại phong độ. “Trong chợ đen xuất hiện một loại thuốc phiện mới, gọi là [ Đương hoan ].
“Ân?” Sương thuận theo hỏi, không mấy có phản ứng.
Mắt Thù Nam nhìn chằm chằm vào biểu tình trên mặt Sương. “Đương hoan cùng thuốc phiện khác nhau, nó có thành phần kích thích mạnh, người khác hút một ít sẽ phiêu phiêu dục tiên, sử dụng nhiều lần sẽ sinh ra ảo giác mê huyễn.”
“Nga?” Sương vẫn là không có phản ứng.
“Các nơi đều có người bởi vì hút đương hoan mà dẫn đến phạm tội, cũng bởi vì dùng lượng quá lớn mà bị tử vong. Chỉ là trung đô, tháng trước thông báo có bảy trường hợp, tháng này mười ba trường hợp. Thánh Thượng rất tức giận, mệnh ta tức khắc điều tra.”
“Ân.” Sương gật đầu.
“Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu ta đang nói cái gì hay không?” Thù Nam theo dõi hắn. Ánh mắt cực lãnh.
“Thánh Thượng là gọi ngươi điều tra, cũng không phải bảo ta tra, ngươi muốn ta nói cái gì?” Sương vẻ mặt phớt tỉnh không chút quan tâm.
“Ta nhiều mặt tra xét, đương hoan lần đầu tiên xuất hiện ở chợ đen, là sau khi ngươi vào Tây Xuyên ba tháng.”
Sương thần tình buồn cười.”Ngươi như thế nào không nói, là sau khi  『Tuyết』 vào Tây Xuyên ba tháng?”
“Lí Sương!” Thù Nam chưởng một phát  trên mặt bàn của Sương . Lực đạo to lớn, làm cho Sương nhìn thấy nghiên mực bằng thạch trên mặt bàn cũng nảy lên cao một chút.
“Có gì chỉ giáo?” Sương vẫn mang giọng nói lãnh đạm.
“Ta cảnh cáo ngươi. Bất luận ngươi có bất kỳ chủ ý gì, không được liên lụy đến Tuyết.” Thù nam cảnh cáo hắn. Sương chỉ cảm thấy buồn cười.
“Xin hỏi chiếu vương điện hạ, đã tìm ra chứng cớ vạch tội ta cùng với cái thứ gì đó có liên quan chưa?” Sương hỏi lại hắn. Lại khẽ nhếch một bên lông mày, nói: “Chiếu vương nếu thiệt tình nghi ta, không nên trước khi có chứng cớ lại đem lời này nói ra. Rõ ràng biết đả thảo kinh xà a! Vẫn là nói. . . . . .” Sương đến gần hắn, khẽ nhón mũi chân đến bên tai hắn thì thầm: “Chiếu vương điện hạ luyến tiếc ta ?”
Sương vốn là người phong tình*, khi có ý đồ câu nhân là lập tức biến đổi sắc thái trở nên xinh đẹp để quyến rũ  người khác. Thù Nam trong lòng rối loạn, bất giác liền hướng lên mặt hắn hung hăng tát một cái.
Thù Nam thuở nhỏ tập võ, văn võ song toàn, lại ở trên chiến trường là một võ tướng thực thụ, một chưởng kia không phải là nhẹ! Sương cả người té trên mặt đất. Mộc trâm cắm trên búi tóc đen rớt ra, mái tóc đen dài đến thắt lưng liền phủ xuống thân, bộ dáng rất chật vật.
Thù Nam trong lòng cho một chút áy náy.
Đây không phải Thù Nam lần đầu tiên đánh Sương. Hoặc là nói, làm cho hắn thương tổn nặng hơn so với lần này, Thù Nam cũng không biết đã gây ra bao nhiêu lần? Nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên Thù Nam cảm thấy ân hận.
Thậm chí… trong lòng có chút thương xót.
Thù Nam không biết chính mình tại sao lại nhưvậy? Nhưng hắn không muốn người khác. . . . . . Đặc biệt là Sương, chia sẻ sự thương tiếc mà đáng lẽ ra hắn chỉ nên dành cho Tuyết. Kiềm chế cảm xúc khác thường lại, Thù Nam hung hăng nói: “”Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết. Đừng tưởng rằng giám hộ  ở địa phương của Tuyết, là ta có thể một lần lại một lần tha thứ ngươi. Phương pháp làm cho ngươi biến mất trên thế giới này, ta có thừa!”
Sương té trên mặt đất, trước mắt một màn tối đen. Hắn qua một hồi lâu mới có thể thị vật, nhưng trong đầu vẫn là mơ hồ suy nghĩ. Mơ mơ màng màng chỉ nghe thấy  Thù Nam nói: 『Phương pháp làm cho ngươi biến mất trên thế giới này, ta có thừa!”』
Sương nỗ lực nâng một bên má đã sưng hơn phân nửa, chỉ thấy được bóng dáng Thù Nam phất tay áo bỏ đi. Đôi mắt Sương trở nên dữ tợn, mang theo hận thù, mang theo sát ý. Mở miệng, dùng đôi môi tươi cười biến hóa kỳ lạ không phát ra tiếng động mà nói: “Lí Thù Nam! Ta cho tới bây giờ cũng chưa sợ qua ngươi.”

NCHĐM 6

Thù Nam đứng bên ngoài thư phòng mấy trượng, trong lòng mang cảm xúc không nói nên lời.
Sương cùng Tuyết có khuôn mặt vô cùng giống nhau. Tuyết ngày thường đẹp, Sương tự nhiên cũng như thế, nhưng Thù Nam lại phát giác chính mình chưa bao giờ nhìn kỹ Sương.
Hắn có việc muốn cùng Sương thảo luận, vì thế hỏi qua thủ vệ, biết hắn đến thư phòng. Từ xa xa, hắn liền nhìn xuyên thấu qua cửa thư phòng trông thấy Sương.
Sương đang cúi đầu phê duyệt công văn, nét mặt không hề chanh chua như ngày thường. Thù Nam trong phút chốc cảm thấy mơ hồ, còn tưởng rằng người đó là Tuyết. Nhưng nhìn kỹ một lúc, biết hắn không phải Tuyết.
Tuyết mỗi khi suy nghĩ thường hay làm động tác sờ sờ cằm, gãi gãi tai. Thù Nam mỗi lần nhìn hắn ngồi trước bàn học, đều cảm thấy hắn đáng yêu đến cực điểm.
Sương lại khác. Hắn không có bất cứ động tác nào thừa thãi, lúc cúi đầu nhìn thật kỹ công văn tựa như một ngọn núi tĩnh mịch, một khối đá lặng lẽ, không có bất kỳ một ngọn gió thổi cỏ lay.
Có lẽ bởi vì sinh trưởng ở lãnh cung, trên người Sương không có khí chất cao quý của hoàng tộc. Nhưng mỗi khi Sương ngồi trước bàn học, trên người lại toát lên vẻ tao nhã điềm tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra được rõ ràng điểm khác nhau giữa Sương và Tuyết.
Tiếp theo hắn như là mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bên cạnh Sương không có thị nữ, bởi vậy toàn thân từ trên xuống dưới đều là chính mình chuẩn bị. Tóc của Tuyết là do thị nữ cẩn thận chải vuốt từng sợi thành búi, lại dùng kim khấu trừ sức* cố định. Kim khấu trừ sức là của Thù Nam tặng, Sương cũng có một con, nhưng Sương chưa từng dùng qua.
Tóc Sương luôn dùng mộc trâm búi lên lỏng lẻo. Rớt lên rớt xuống. Học làm theo người khác cũng không xong.
Kế thừa gương mặt xinh đẹp của mẫu thân, Sương cùng Tuyết có gương mặt thanh nhã xinh đẹp. Da trắng như bạch ngọc, đôi môi đỏ bừng, suối tóc đen dài đến thắt lưng. Nhưng mị hoặc lòng người nhất chính là đôi hạnh nhãn kia.
Khóe mắt y khẽ nhếch lên, đẹp đến mức làm cho Thù Nam thiếu chút nữa đem Sương đặt dưới thân, ra sức dày vò.
Sương quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, gương mặt nhìn nghiêng cực  kỳ tinh tế. Động tác quay đầu làm hiện rõ ràng vầng cổ vừa tao nhã vừa thanh tú.
Thù Nam nhớ lại, hắn đã từng gần như siết chặt tay trên vầng cổ đó, thiếu chút nữa giết hắn.
Tuyết rất thích khóc, bị thương một chút liền khóc; Sương ngoại trừ lúc đóng giả Tuyết, chưa bao giờ khóc. Đau đớn cũng không bật khóc!
Thù Nam thậm chí hoài nghi hắn rốt cuộc có còn cảm giác đau không?
Nhiều lần bởi vì Sương thế nào cũng không khóc, cho nên làm cho hắn căn bản không biết chính mình đã ra tay quá mức.
Thù Nam không biết vì sao phải đứng ở chỗ này nhìn hắn, hắn cũng không phải Tuyết. Nhưng chân lại giống như mọc rễ.
Hắn đã đứng đó bao lâu? Một tách trà nhỏ? Hai tách? Hay là ba tách? Thù Nam không biết. Rốt cuộc mãi cho đến khi Sương quay đầu lại phát hiện ra bóng dáng hắn.
Trong mắt Sương lại tràn ngập sự sành đời cùng mưu tính.
Thù Nam ghét nhất loại này.
Thù Nam ghét nhất Sương dùng diện mạo giống y chang Tuyết để biểu lộ vẻ mặt tầm thường mà Tuyết không bao giờ có. Mà Sương lại chẳng thèm che dấu đi tâm tư thô tục cùng bỉ ổi của hắn.
Sương thế này, làm cho Thù Nam không hiểu vì sao, vừa nãy khi nhìn thấy hắn nở một nụ cười tự giễu, phút chốc trong lòng như bị bóp chặt.
Nhất định lại giở trò giả dạng Tuyết! Nhất định thế!
“Ngọn gió nào đem chiếu vương tôn quý đến nơi này a?” Hắn nói.
Chiếu vương là tước vị của Thù Nam. Tuyết gọi hắn biểu ca, Sương gọi hắn chiếu vương. Một ấm áp một lạnh lùng.
Sương chỉ dùng âm lượng bình thường mà nói, nhưng Thù Nam theo thói quen nghe được rất rõ ràng. Hắn [Hừ!] một tiếng, bước vào thư phòng của Sương.

NCHĐM 5

Ở cái đất Tây Xuyên này, kỳ thực cũng không phải là không có sản vật.
Đất Tây Xuyên tuy không trồng được lúa gạo, cũng không trồng được cây củ cải trắng, nhưng có một loại cây xương rồng đặc biệt, loại cây xương rồng này có thể đề luyện thành một loại thuốc tê, dùng cho giải phẫu hoặc trị vết thương cho người bệnh, có thể làm giảm đau rất nhiều.
Trên thực tế, nếu người ta dùng cách khác chế tạo, loại cây xương rồng này cũng có thể điều chế làm thành một loại  [ thuốc phiện ]! Hút loại thuốc phiện này sau đó nhắm mắt thả lỏng sẽ sinh ra cảm giác khoái hoạt.
Người trong nghề, đem loại thuốc phiện này gọi là  [ Đương hoan ].
Sương nửa nằm  trên tà y*, trong tay nắm một ống điếu hít một ngụm thật sâu, làm cho làn khói tràn ngập vào phổi của hắn, sau đó lại chậm rãi từ miệng mũi thở ra. Trên mặt, có chút vui sướng.
Ở một chổ khác trên tà y, một nam tử mặc y phục thái y, tỉ mỉ chẩn bệnh.
“Ta viết phương thuốc cho ngươi.” Tào Ẩn Bạch buông cổ tay Sương ra, xoay người bắt đầu viết phương thuốc trên bàn.
Tuổi tác Tào Ẩn Bạch xem ra không lớn, ước độ trên dưới ba mươi, nhưng Sương cực kỳ tín nhiệm hắn. Có lẽ bởi vì Tào Ẩn Bạch với Sương có một phần thơ ấu giống nhau, cho nên giữa hai người luôn có một sợi dây kết nối không diễn tả được.
“Chỗ bị thương… có muốn ta xem một chút không?” Suy nghĩ một lúc, Tào Ẩn Bạch cuối cùng mở miệng . Tuy rằng cả căn phòng đều tràn ngập mùi thuốc phiện Đương hoan, nhưng hắn vẫn ngửi ra một ít huyết tinh**
Sương ngậm ống điếu, hít nhã khói thuốc thêm một lần nữa rồi mới nói, “Không cần, dù sao cũng như nhau.”
Cũng không phải một lần, mà là những hai lần, chính hắn sớm đã có biện pháp xử lý, cần gì xem chổ ghớm ghiếc kia làm hắn khó xử.
Tào Ẩn Bạch nghe xong, ngẩn người mất hai ba giây, cúi đầu tiếp tục ghi chép. ” Ta sẽ kê thuốc trị thương cho ngươi, nhớ rõ phải thoa, bằng không cũng đừng trách ta tự mình động thủ.”
Ngữ khí thản nhiên, ngay cả Sương cũng không dám xem thường, tính tình Tào Ẩn Bạch nói được là làm được, phút chốc cảm thấy bực bội. Rất muốn hét to trước mặt Tào Ẩn Bạch, bảo hắn không cần lo cho hắn, nhưng sự thật lại chẳng dám hét lên.
Tào Ẩn Bạch từng nói qua, muốn mời hắn trị liệu cho Tuyết, Sương phải đi theo để cho hắn trị liệu. Nếu Sương cự tuyệt, vậy thì hắn sẽ bỏ đi. Sương lại không tín nhiệm thái ý nào ngoài Tào Ẩn Bạch, vì thế ba người liền trở thành một sợi dây xích.
Tào Ẩn Bạch rất kỳ quái. Bình thường lẫn mất tìm không thấy bóng, ngay cả khi Tuyết bị bệnh bị thương muốn tìm hắn phải tìm tới cả buổi. Nhưng nếu là Sương thân thể có bệnh nhẹ, Tào Ẩn Bạch luôn luôn không thỉnh mà tự mò đến.
Sương chưa từng vì chuyện của chính mình mà đi tìm Tào Ẩn Bạch, nhiều lần cảm thấy rất khó chịu, mãi về sau cũng dần quen đi nên cảm thấy bình thường. Ví dụ như hôm nay, thiên tài cương nhất lượng, Tào Ẩn Bạch liền chờ hắn ở ngoài cửa.
“Ngươi nói thật đi, có phải hay không ở trên người ta bỏ cái gì đó?” Bằng không tại sao lại hiểu rõ hắn cần thoa dược đến như vậy.
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Đặt xuống hai bình thuốc trị thương cùng đơn thuốc, Tào Ẩn Bạch liền thu dọn hòm thuốc bèn rời đi.
Sương nghiêng người tựa vào ghế mát lạnh, vui vẻ hút thuốc phiện, không giữ người lại cũng không tiễn người đi.
Tào Ẩn Bạch không vội vàng đẩy cửa nói “Hút thứ đó không có tốt đâu.”
Nói thật, Tào Ẩn Bạch không cho là Sương nghe lời hắn nói, nhưng thân là thầy thuốc, hắn có nghĩa vụ nhắc nhở.
Sương không quay đầu lại, còn khoát tay coi như đã biết.
Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà? * Làm người sống cho thỏa thuê, được sung sướng là tốt rồi, suy nghĩ nhiều như vậy được cái gì? Vẫn là hút thuốc phiện tốt hơn đối diện với sự thật.
Túy sinh mộng tử. * Nếu có người dùng những lời này hình dung cuộc sống của Sương, hắn sẽ ngừng không sinh khí, còn bảo người kia nói đúng.
Có thuốc phiện hỗ trợ, chỉ ngày thứ ba Sương đã có thể bước xuống đất.
Đất Tây Xuyên này do hai người cộng trị. Tuyết phụ trách chính là lễ bộ, lại bộ, binh bộ; còn Sương thì phụ trách hình bộ, công bộ, hộ bộ.
Để công việc đạt được kết quả tốt nhất, Sương coi quản hết tất cả. Song khó cai quản nhất, chính là là hộ bộ. Người ta nói xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy*, huống chi là một quốc gia?
Hắn ba ngày không vào triều, tấu chương cũng tích ba ngày chưa phải quyết. Sương một người ngang nhiên đi thẳng tới, dọc đường thủ vệ hướng hắn hành lễ, hắn đều xem như không thấy đi ngang qua.
Tùy lúc tùy người, Tuyết đều có sáu gã thái giám cùng sáu gã cung nữ hầu hạ  khác nhau, Sương từ trước đến nay một người độc lai độc vãng. Xuất quỷ nhập thần! Đây là đánh giá  của đầy tớ đối Sương.
Hắn không phải là một chủ nhân phúc hậu. Sương hoàng tử không phúc hậu không khoan dung, càng rất thích vô thanh vô tức bất thình lình xuất hiện trước mặt cung nhân đang nói xấu hắn. Sau đó hắn sẽ tươi cười đầy ác ý, dùng vẻ mặt [ Bắt lấy hắn cho ta! ] mà hạ lệnh, dùng hết các thủ đoạn nhất định đem người kia đi trừng phạt đến chết đi sống lại mới cam tâm.
Đó là Sương. Không ai chịu ở gần hầu hạ hắn, càng mừng rỡ trời sinh ra hắn tính tình thích cô độc.
Sương một mình đi vào thư phòng, đổ chút nước vào bên trong nghiên mực, cẩn thận mài mực. Hắn tự mình chuẩn bị bút mực chu sa thật tốt, xong mới ngồi xuống phê duyệt tấu chương chất đống mấy ngày nay.
Hôm nay thời tiết tốt, Sương không khép cửa sổ lại, mặc cho gió thu từ từ thổi vào thư phòng. Hắn phê được một lúc cảm thấy mệt mỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn khóm thúy trúc* bên ngoài cửa sổ.
Kia một vùng xanh biếc sàn sạt dao động trong gió thu, nhẹ nhàng diêu dật đong đưa, làm cho người ta cảm thấy thanh nhàn hơn hẳn.
Tuyết yêu sen, cũng giống như sen. Tuyết tựa như hoa sen non nớt sống trong nước bùn mà không bị vấy bẩn, mảnh mai khiến người khác mến yêu.
Sương yêu trúc, cũng giống như trúc. Chẳng qua, trong mắt Sương sự đánh giá về hình tượng của trúc so với người thường khác nhau rất lớn.
Trúc trong mắt người bình thường là thanh cao, là khiêm tốn, là hình tượng quân tử . Nhưng ở trong mắt Sương lại hoàn toàn không phải như vậy.
Trúc loài thực vật này có nét riêng biệt, chính là trong mọi hoàn cảnh đều đứng thẳng vươn cao hơn so với người khác. Tựa như hắn trước mặt bọn hạ nhân, cao cao tại thượng không ai sánh nổi.
Trúc loài thực vật này, gió muốn nó ngã sang hướng nào, nó liền ngã sang bên hướng ấy. Tựa như hắn ở trước mặt Thù Nam, trước mặt hoàng đế, thậm chí thời thơ ấu ở trước mặt cung nhân, thái giám chỉ cần ai cho hắn ích lợi, hắn liền cúi đầu. Không nửa điểm tiết tháo.
Còn nữa, thân trúc rỗng không. Kẻ khác bảo đó là khiêm tốn, Sương cố ý cho rằng nó không có tâm. Ruột  nó không đặc, tâm nó trống không. Loại người này lời nói phát ra giống như vô nghĩa, nửa điểm tín dụng cũng không có.
Hắn. Cũng thế.
Cuối cùng không ai tài năng có thể tìm trong rừng trúc một loài thực vật khác, điểm ấy lại một lần nữa chứng minh đặc tính của loài thực vật này. Ích kỷ, bài ngoại, ghen tỵ, vô ơn, tùy tiện, còn thêm kiến cao tựu bái, phùng đê tựu thải.*
Nhìn xem! Bọn họ quá chênh lệch.
Sương nở nụ cười. Có chút tự giễu, cũng có chút bất đắc dĩ

NCHĐM 4

“Ngươi nhất định chọc ta sinh khí đúng không?” Thù Nam tức giận
Biết rõ là Sương giả trang Tuyết, nhưng trong phút chốc vẫn rung động. Ngữ khí tràn đầy yêu thương.
Thù Nam không thể tha thứ bản thân mình động lòng với Sương. Càng cảm thấy cử chỉ khinh nhờn này của Sương chính là Tuyết thuần khiết. Hắn dùng lực kéo hai chân Sương ra, hung hăng tiến vào, cố tình gây sức ép.
“Ta xem ngươi có thể giả bộ bao lâu.”
“Ân. . . . . . Biểu ca, biểu ca. . . . . .  đau quá . . . . . A! Đừng. . . . . .” Sương ở trên giường khóc lóc, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nức nở tựa như giây tiếp theo không thể thở nổi.
Sương và Tuyết lớn lên rất đẹp. Bọn họ hai người kế tục mỹ mạo từ mẫu thân, ngày thường cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan không điểm nào bất ổn. Nhưng đẹp nhất vẫn là ánh mắt hắn, tựa như đôi hạnh tử* long lanh.
Điểm khác nhau chính là, mắt Sương sành sỏi tràn đầy mưu cơ tính kế, mà mắt Tuyết lại không mang theo nửa đểm tạp chất, trong sáng thiện lương.
Mà lúc này ánh mắt mê loạn của Sương, làm cho đôi hạnh nhãn xinh đẹp kia càng thêm si mị, đủ để chinh phục dục vọng của tất cả nam nhân trong thiên hạ.
“Ngươi còn giả bộ!” Thấy Sương vẫn chưa bỏ cuộc, Thù Nam càng thêm tức giận.
“Ô ô. . . . . . Biểu ca. . . . . .” Sương vẫn dùng thanh âm nức nở của Tuyết, đôi môi run lên.
Đối với trận đấu sức này Sương nửa điểm cũng không cầu xin. Hắn đã sắp thành công đánh bại Thù Nam, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ trầm trọng.
Bất quá trong mắt người ta Sương căn bản không đáng giá một nụ cười.
Bất quá là bị chà đạp! Bị coi thường.
Sương bề ngoài khóc đến sắp ngất nhưng đầu óc lại cực thanh minh, thậm chí còn nghĩ: hai đêm liền bị đối xử thô bạo, xem ra trong vòng năm ngày tới khỏi phải xuống giường rồi.
“Đừng khóc!” Thù Nam quát hắn. Quát lên vài câu cũng vô dụng, Thù Nam rốt cục dừng xâm phạm , không nói gì nhận thua .
Mặc dù biết rõ là giả, Thù Nam cũng vô pháp kháng cự nước mắt của Tuyết! Đây không phải la lần đầu tiên Sương dùng phương pháp này đến chọc tức hắn, nhưng mỗi lần nhận thua cũng đều là hắn. Sương cho dù mỗi lần đều bị biến thành chết khiếp, nhưng không bao giờ hướng hắn chịu thua!
Mỗi khi Sương ở trên giường đóng giả Tuyết, chưa gần đến hừng đông sẽ không chịu dừng.
“Tuyết, đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Thù Nam cúi người ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng gọi tên người hắn yêu.
Âm thanh nức nở của Sương nhỏ dần, y ở trong lòng ngực Thù Nam như vậy trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn không có sự tàn nhẫn độc ác thường ngày. Lúc này hắn hoàn toàn giống như là Tuyết, nhưng Thù Nam chỉ hận sao hắn không phải là Tuyết.
“Hihi…. ha ha ha… A ha ha ha…” Lúc đầu là tiếng cười nho nhỏ, tiếp theo cười to hơn, sau cùng là không chút khách khí cười nhạo báng.
“Nhìn ngươi thật ngu xuẩn, lần nào cũng mắc mưu.” Trên mặt tuy nước mắt còn chảy, nhưng nét mặt của Sương đã khôi phục thành [ Sương ], đặc biệt là giọng điệu trào phúng khinh thường.
Đây là lần đầu tiên Sương không đóng kịch một mạch đến hừng đông.
“Ngươi!” Thù Nam thẹn quá thành giận, tức giận đến một câu cũng nói không nên lời. Hắn hung tợn đẩy y ra, lấy quần áo rơi trên mặt đất, tùy ý phi  bướ đi ra ngoài.
Đây không biết là lần thứ mấyThù Nam bị thua. Tuy nhiên Sương đạt được mục đích người cũng đầy đau đớn, liền ngay cả cảm giác chiến thắng một lần cũng không có.
Sương bị Thù Nam bỏ lại nằm ở trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà. Không ai nhìn ra được Sương giờ phút này suy nghĩ cái gì? Ngay cả Sương chính mình cũng không biết được. Hắn chỉ biết là hắn quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn một tí hơi sức dư thừa nào để day dưa với anh.
*hạnh tử: quả mơ

NCHĐN 3

Ban đêm. Lại tình cảnh tương tự.
Sương trong lòng lẩm bẩm lại tới nữa, thân thể lại bị Thù Nam đùa bỡn đến rã rời. Hắn nghĩ thầm, chỉ cần Thù Nam đừng quá thô bạo, hắn có thể sẽ chịu đựng được. Kỳ thực Thù Nam chỉ muốn làm cho một mình Tuyết được hưởng thụ sung sướng, chuyện này Sương biết, Thù Nam cũng biết. Chuyện Thù Nam chán ghét Sương sớm đã không phải là bí mật, nhưng bởi vì rất nhiều nguyên nhân, hắn vẫn có thể nhẫn nhịn được việc Sương và Tuyết cùng nhau hưởng thụ quang vinh.
Thứ nhất, nếu Sương không ở cùng Tuyết, Tuyết nhất định sẽ rất đau lòng. Thứ hai, Tuyết trời sinh tính tình yếu đuối, nếu có Sương bên cạnh, cho dù hắn không thể lúc nào cũng khắc khắc ở cạnh Tuyết, Sương sẽ chiếu cố hắn. Thứ ba, chính là như vậy hắn mới có thể cùng Sương đàm phán chuyện tiền bạc.
Hắn chiều chuộng hai người từ lúc mười hai tuổi, làm cho hai người được vào cung điện hắn mà ở, có ăn có uống, có xiêm y mới, có thể đọc sách, bảo hộ bọn họ không bị bọn thái giám nịnh hót cùng cung nhân khi dễ.
Năm Sương, Tuyết mãn mười bốn tuổi, Thù Nam phát giác tình cảm của mình dành cho Tuyết không chỉ đơn giản là yêu thích, vì thế hắn liền cùng Sương đính kết thỏa thuận. Thù Nam bảo đảm tương lai của hai người, đổi lại Sương phải trả giá bằng thân thể của hắn. Bất cứ khi nào Thù Nam cần, Sương tuyết đối không thể cự tuyệt.
Sương biết bất luận mình có đáp ứng hay không, Thù Nam đều bảo hộ Tuyết, nhưng nếu là không đáp ứng, chính mình cũng chỉ còn lại con đường chết. Cho nên, hắn khuất phục .
Đêm hôm đó, Sương nở nụ cười. Dùng nụ cười sành đời tươi rói mà Thù Nam ghét nhất. Hắn bị Thù Nam đặt trên giường làm đến quá nửa đêm, chảy không ít máu, nhưng hắn thủy chung vẫn không ngất đi. Khi hắn ly khai, Sương trên mặt vẫn cười tươi một cách sành sỏi.
Trong lòng Sương, vẫn chưa từng thực sự khuất phục Thù Nam. Cái hắn khuất phục, chính là quyền thế, là lợi ích!
Nhưng chính vì nguyên nhân đó, Thù Nam mới cho thấy hắn dễ khống chế.
“Tuyết ngày mai không mời ngươi chứ.” Hắn hỏi, nhưng thực chất là câu khẳng định.
“Khẳng định vậy sao?” Ánh mắt Sương dừng lại ở ánh trăng treo bên ngoài cửa sổ, đối với động tác của nam nhân kia không để ý lắm.
“Ta hỏi ngươi mà.”
Kia cần gì phải hỏi lại?
Đáy lòng có chút tức giận, nhưng lại không thể nói thẳng. Môi Sương vẽ nên một nụ cười giảo hoạt, muốn làm tiểu nhân trả thù. Mặc dù việc trả thù này có thể người bị thương nặng nhất chính là hắn.
Sương thân mình co rụt lại, hai tay che lấy tấm ngực trần trụi. Ánh mắt kinh hoàng, miệng hốt hoảng, .”A! Biểu ca ngươi muốn làm cái gì?” Lời nói đúng là ngữ khí ôn nhu của Tuyết.
Thù Nam cả người cứng đờ, trong lòng rất nhanh chuyển sang bối rối.
“Ta đã cảnh cáo không cho ngươi bắt chước hắn!” Đôi tay đanh thép của Thù Nam túm lấy Sương, dùng sức kéo hắn, hung hăng đặt xuống giường.
Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Sương, ước gì lập tức bóp chết hắn.
Mặc dù biết rõ người bên dưới là Sương, nhưng trong phút chốc hẳn vẫn tưởng rằng người đang kết tội mình là Tuyết. Đây chính là tuyệt kỷ đắc ý nhất của Sương – giả dạng Tuyết.
Chỉ cần Sương nguyện ý, hắn sẽ đóng vai thành Tuyết không một điểm sơ hở. Nói ra thật xấu hổ, Thù Nam tuy rằng tự nhận là trên đời yêu nhất Tuyết, cũng hiểu rõ về Tuyết nhất, nhưng hắn cũng không nắm chắc có thể nhận ra.
Cho nên hắn hận! Hắn hận Sương có thể giả trang thành Tuyết, còn làm ra vẻ đắc chí như vậy. Nhưng hắn càng hận bản thân mình phân biệt không được hai người. Bởi vì hắn phân biệt không được, vậy chẳng phải đại biểu rằng Sương còn hiểu rõ Tuyết hơn hắn?
Quả thật Sương là anh em song sinh với Tuyết, nhưng hắn làm gì có tư cách hiểu thấu Tuyết. Hắn trên người không có lấy nửa phần thiện lương của Tuyết! Dựa vào cái gì hiểu thấu Tuyết hơn hắn?
“Không thích như vậy a?” Trong nháy mắt, trên mặt Sương trở về vô cảm, lập tức lại chuyển thành Tuyết ôn nhu, e lệ. Hắn hai tay vòng lên cổ Thù Nam, thân thể yếu ớt cuộn mình lại, dùng giọng nói đặc biệt yêu kiều của Tuyết mà than nhẹ.”Ân! ~ biểu ca.”