Pages - Menu

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2015

NCHĐM 19

Trở về phòng ngủ của mình, Sương nằm ngửa  trên giường, Tào Ẩn Bạch đứng bên cạnh hắn, lại là một loạt kim châm ngân châm hầu hạ. Sương chịu đựng cả một đêm, thân thể sớm đã không chịu nổi, cảm thấy buồn ngủ, bên tai truyền đến âm thanh của Tào Ẩn Bạch: “Đừng ngủ.” Ngủ liền không tỉnh lại được nữa.
Sương trong lòng hiểu được Tào Ẩn Bạch có ý cảnh cáo, âm thầm cắn đầu lưỡi, muốn làm cho mình tỉnh táo lên một ít. Kỳ thật mỗi khi có những thứ khó chịu đến mức nhịn không được, hắn rất muốn lập tức đi vào giấc ngủ, cảm giác bất tỉnh nhân sự tốt biết  bao nhiêu? Nhưng lý trí lại bảo hắn không thể, hắn còn có rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm, làm sao có thể ngủ say, buông tay như vậy? Vì người vì lãnh thổ mà hắn đang quản lý, hắn hết lần này đến lần khác gồng mình chịu đựng .
Tào Ẩn Bạch biết tính tình hắn rất ương bướng cứng đầu, nếu Sương không như vậy thì đã không chịu đựng được, làm sao có thể sống sót cho đến ngày hôm nay? Ý chí lực của con người đáng kinh ngạc đến mức nào? Sương ngày nào còn chưa bỏ cuộc, hắn cũng sẽ không bỏ cuộc, Tào Ẩn Bạch thủy chung tin tưởng có một ngày hắn nhất định có thể chửa lành bệnh cho Sương.
Cho dù ý chí có kiên cường mạnh mẽ như thế nào, thân thể cũng chỉ có giới hạn. Tào Ẩn Bạch trông thấy mắt Sương ríu lên ríu xuống, chút xíu nữa thôi sẽ khép hẳn lại, liền nói: “Trò chuyện đi.”
“Nói cái gì đây?” Sương cũng biết nếu tiếp tục như thế sẽ không ổn, nhưng không biết nên nói cái gì?
Tào Ẩn Bạch nhất thời không nói gì. Hắn thật sự là một người kiệm lời, không thấy cần thiết sẽ không mở miệng một câui; Sương lại là người tâm cơ tính kế, nửa điểm cũng không để lộ. Hai người cũng không ai thuộc loại thích nói chuyện phiếm điển hình,nhưng lúc này không thể nào không nói chuyện phiếm, nghĩ đến thật đúng là mỉa mai.
Tào Ẩn Bạch suy nghĩ một chút, nói: “Nói về chuyện ngươi ấn tượng sâu nhất đi.” Kỳ thật nói cái gì không quan trọng, quan trọng là … Ngàn vạn lần không thể ngủ  là tốt rồi.
“Chuyện ấn tượng sâu nhất a?” Sương hai mắt có chút mông lông, đột nhiên bật cườii: “Còn nhớ rõ hai đứa con bất tài của Trương thái y không?” Sương mặt mang ý cười, ngữ khí thong thả, nói: “Hai tên bất tài kia còn kém hơn ngươi, uổng công bọn họ có cha là thái y, ngay cả trát cái châm đều trát không chính xác. Có lần ta cảm thấy thực buồn cười, ở trước mặt chúng nó châm chọc vài câu, nào biết tên đại ca thẹn quá hóa giận , tóm lấy một bó châm to tướng hướng lên người ta mà đâm. Hắn tưởng đâu ta sẽ bị đau đến nổi khóc lớn thất thanh, ta lại cười sầm sầm đem châm nhổ xuống, một cái lại một cái theo chân bọn họ tính tiễn. Đêm ấy ta cùng Tuyết ăn uống no say a. . . . . . Cả đời ta đó là lần đầu tiên ăn no nê như vậy.” Chuyện này là một trong những [ chuyện tốt ] trong cuộc đời ngắn ngủi của hắn, đương nhiên có ấn tượng sâu đậm.
Sau đó Sương thở dài, có chút cảm khái: “Đáng tiếc chúng ta không may mắn, đêm đó đi ra sạch sẽ hết cả.”
Tào Ẩn Bạch không trả lời, vẫn một tay không ngừng châm kim, trong lòng đã hiểu ra được. Sương Tuyết hai người thuở nhỏ chịu cánh đói khát, thường xuyên bửa được bửa không, khi mà có cái để ăn, cũng là hai người chia ra ta một miếng ngươi một miếng, chưa bao giờ có cảm giác được ăn no, đột nhiên một lúc ăn thật nhiều, thân thể đương nhiên không chịu nổi.
Lúc nhỏ ngay cả ăn cơm no bụng cũng trở thành vấn đề, may mà lúc sau Sương Tuyết hai người được Thù Nam mang vào chiếu hoàng cung điện, cơm áo vô lo, không bao giờ phải phiền não lo lắng về chuyện gì nữa.
Chỉ là chuyển biến đó cũng không giúp cho Sương vượt qua khổ nạn.
“Lại nói đến, chính là một đêm kia. . . . . .” Sương cũng không biết nên nói như thế nào? Nói lấp la lấp lửng.”Ngươi có biết không, chính là một đêm kia.” Tào ẩn bạch 『 ân 』  một tiếng, làm cho Sương biết hắn hiểu được.
“Thật sự đau quá. . . . . . Chưa bao giờ biết trên đời này lại có loại đau đớn ấy, ta không nghĩ tới, một người có thể lăng trì một người khác như vậy.” Sương khẽ cười chế nhạo .”Ta khó chịu, không lý do gì làm cho hắn sống dễ chịu. Ngươi nói đúng không? Ẩn Bạch.”
Cuộc đời Sương cơ hồ phải chịu rất nhiều ủy khuất, nhưng Tào Ẩn Bạch biết bổn tính hắn tuyệt đối là “trữ vi ngọc toái”* , chỉ vì hắn vẫn còn rất nhiều lý do không thể không sống nên mới ẩn nhẫn.
Tào Ẩn Bạch trời sanh tính lạnh lùng, nhưng khi nghe những lời này, khi tiếng Sương gọi hắn『 Ẩn Bạch 』lọt vào tai, trong lòng có chút chút dao động. Tào Ẩn Bạch rất hiểu biết sương , hôm nay hắn nói những lời này, có bao nhiêu phần là muốn cùng hắn thổ lộ tình cảm? Có bao nhiêu phần là muốn làm cho hắn đối hắn sâu sắc trung thành? Tào Ẩn Bạch không phải không biết, song vẫn mềm lòng .
“Ẩn Bạch, Ẩn Bạch. . . . . .” Sương hô to hai tiếng rồi cắn môi dưới không nói gì thêm, trong đôi mắt hắn dường như có ba quang lưu chuyển không ngừng. Tào Ẩn Bạch chưa bao giờ thấy hắn như thế, nhưng thấy hắn không nói nên cũng không ép buộc.
Đợt trị liệu đã kết thúc, Tào Ẩn Bạch triệt hồi lại kim châm ngân châm trên người Sương, kéo tấm chăn ấm áp đắp cho hắn, nói: “Có thể ngủ.” Thấy Sương nhắm mắt lại mới đi thu dọn cái hòm thuốc.
Thu dọn, nhấc cái hòm thuốc lên vốn định lập tức bước đi, nhưng bàn chân lại đi đến bên giường của Sương, dùng tay thăm dò hô hấp của hắn. Sương hô hấp cực yếu, Tào Ẩn Bạch thật rất vất vả mới cảm thấy được hắn đang hô hấp, xác định người còn sống, mới dám một hơi thở ra.
“Ta ở  trong lòng ngực hắn ngủ.” rất nhẹ rất nhẹ, câu nói phát ra như có như không, Tào Ẩn Bạch thiếu chút nữa quăng ngã cái hòm thuốc trong tay.
Sương có tính đề phòng rất mạnh, ngoại trừ lúc ở trước mặt Tuyết cùng hắn, chưa từng ở trước mặt người thứ 3 dám ngủ, vì thế cho nên  đối với chuyện ngày đó ngủ trong lòng ngực Thù Nam, thật lâu không thể tha thứ chính mình.
Tào ẩn bạch hiểu được hắn, đối hắn nói: “Ngươi chỉ vì mệt mỏi quá thôi.”
Tào Ẩn Bạch biết, trước đây hắn đã nhiều lần mê man bất tỉnh, tất cả đều nhờ vào ý chí kinh người mà chống chịu. Giờ đây hắn ở trong lòng ngực Thù Nam bất tỉnh, có thể giải thích rằng thân thể đã bị tàn phá đến mức ý chí kiên cường bất khuất gì cũng vô pháp chống đỡ nỗi. Cũng có thể chính là, thân thể suy bại đã bắt đầu ảnh hướng đến tinh thần của hắn.
Sương nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, trầm tĩnh tựa như đang ngủ say, phảng phất vừa rồi chưa từng mở miệng, Tào Ẩn Bạchi biết Sương sẽ không vì câu nói kia của hắn mà tha thứ cho chính mình. Chỉ là, Sương nói những lời này, là vì muôn khống chế mình? Hay là thiệt tình biểu lộ? Giờ phút này ngay cả Tào Ẩn Bạch cũng phân không rõ . Trong lòng bất giác có chút bất xá.
“Ngươi nếu từ bỏ, ta mang ngươi đi.” Tào Ẩn Bạch nói.
“Không!” Thanh âm cực nhẹ không có nửa điểm do dự, cực kỳ kiên định.
Tào Ẩn Bạch trong lòng nóng lên, tay đặt lên đỉnh đầu của Sương, những sợi tóc mềm mại nằm dưới lòng bàn tay khiến cho người ta trở nên yếu lòng. Hai người cũng không phải là người ôn nhu, đây vẫn là lần đầu tiên Tào Ẩn Bạch không phải vì  chữa bệnh mà đụng chạm vào thân thể Sương: “Ngươi là hảo hài tử.” Đúng là như thế. Cho nên, ta sẽ cùng ngươi đi đến cuối cùng.
Sương hiện tại đang muốn làm một chuyện, hắn cũng là vì chuyện này chiến đấu một mất một còn không từ bỏ, cho dù đến hơn thở cuối cùng. Tào Ẩn Bạch biết đó là tia hy vọng cuối cùng giúp hắn chống đỡ sinh, lại càng sợ sau khi chuyện đó chấm dứt ,Sương sẽ toàn toàn mất đi ý chí sinh tồn.
Tào Ẩn Bạch không phải là người hay nói giỡn! Nếu Sương nguyện ý bỏ cuộc, hắn thật sự có biện pháp dẫn Sương ra khỏi cung, dẫn hắn xa chạy cao bay, đến một nơi không ai nhận ra bọn họ; hắn có thể tìm một địa phương u tĩnh, hảo hảo mà vì hắn mà điều trị. Nhưng hắn còn rõ ràng hơn, Sương sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ như vậy.
Nếu không thể thực hiện chuyện đó, Sương còn sống rốt cuộc để làm gì. . . . . . Để làm gì?
trữ vi ngọc toái: thà làm ngọc nát, ý chắc thà chết chứ không chịu nhục hén ^”^

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét