Hùng hục càng quét động đương hoan hết mấy tháng, chỉ quơ được mấy tên trung gian tra hỏi mãi chẳng chịu khai. Do Tào Ẩn Bạch sau này đã cải thiện tình hình, các cơ sở bán đương hoan cho tội phạm dẫn đến nhận án tử đều cực đại giảm xuống, bề ngoài giống như đã tạo được thành quả.
Đương kim hoàng đế rất vui vẻ, chiếu vương Lí Thù Nam cũng vì đó được ghi công, ban phần thưởng, chỉ có điều, ngoài ý muốn chính là Đông Vương cũng là người có công hiệp trợ được ban thưởng.
Từ xưa đến nay quan binh tóm cường đạo, nhưng nếu hai người đó là cùng một người thì phải làm như thế nào?
Tuy rằng ngoài miệng nói đã quét sạch hết các động đương hoan, nhưng Thù Nam vẫn còn tránh né chưa giao cho hắn thực quyền, nhưng đã làm cho Sương vô cùng giàu có. Sau vài lần không có biện pháp tóm được chủ mưu, cũng không tìm ra bằng chứng dính líu đến Sương, cuối cùng không giải quyết được gì.
Trong lễ mừng năm mới, những người bình thường ngồi chung quanh bếp lò, khách tha phương quay trở lại cố hương, đế vương chi gia cũng không ngoại lệ, trừ bỏ những người ở ngoài biên quan không tiện quay trở về, còn lại đều phải vào cung dự yến tiệc.
Tất cả mọi người dự yên tiệc đều biết hoàng đế yêu thương chiếu vương, phải phải ở giữa bữa tiệc mà ca ngợi hắn, thuận tiện khen ngợi đông vương. Người ghen ghét không ít, người muốn chế giễu lại càng nhiều.
Không thể nào coi trọng một hoàng tử ngay từ lúc mới sinh ra đời đã bị ruồng bỏ, hoàng tử lớn lên trong lãnh cung, đã nghe qua đủ mọi lời nói khó nghe, trong đó khó nhất là 『vật cưng song sinh của chiếu vương』.Mỗi người đều đoán chiếu vương có được đôi song sinh có mỹ mạo như vậy, không biết hàng đêm tiêu dao khoái hoạt như thế nào? Hưởng hết tề nhân chi phúc.
Lời này không hẳn đúng, cũng không hoàn toàn sai, có thể nói là đúng một nửa. Trở thành nô dịch của chiếu vương, chỉ có một người Sương mà thôi, còn Tuyết là bảo bối được chiếu vương đặt trong lòng bàn tay nâng niu che chở.
Một hồ sen dù cho có cẩn thận chăm sóc đến thế nào, tới mùa thu cũng trở nên khô héo, làm sao có thể so sánh với tuyết trắng của mùa đông. Tuyết mỗi lần tới mùa đông, nhìn thấy hồ bị khô nước tâm tình cũng không vui vẻ, Thù Nam có lòng muốn dẫn hắn vào kinh, cho hắn thấy lễ mừng năm mới náo nhiệt phồn hoa nơi kinh thành, thay đổi tâm tình.
Trên đường đi Tuyết không chịu rời khỏi Sương, không ngừng nói hai người đã lâu không có gần gũi sớm tối bên cạnh nhau. Thù Nam lại một chút cũng không muốn rồi khỏi Tuyết, vì thế ba người liền biến thành một khói không sao tách được. Sương cùng Thù Nam hai người đều ước không có sự hiện diện của đối phương, không ngừng khó chịu trước cuộc hành trình cực kỳ quái dị này, người duy nhất vui vẻ chỉ có Tuyết. Tay trái nắm Thù Nam, tay phải nắm Sương, không ngừng cười ha hả.
Tuyết đã lâu không vui vẻ như vậy, vì hắn, Sương cùng Thù nam hai người đều hết sức chịu đựng sự tồn tại của đối phương.
Từ Tây Xuyên quay về kinh đường xá có chút xa, may mà thời gian không gấp, liền tùy vào sự tùy hứng của ba người vừa đi vừa thưởng ngoạn, nhưng trên thực tế phải nói là tùy hứng thú của Tuyết, phải đi phải ngừng đều theo ý hắn.
Trên đường đi ngang qua một hồ nước trên mặt đóng băng rất dày, những người xung quanh đều ở trên mặt hồ trượt băng. Tuyết thấy thực vui vẻ, không ngưng la hét đòi thử xem, Thù Nam sủng nịch cười chiều theo hắn.
Tuyết đi đôi giày đặc chế trên mặt băng, bước chân đứng không vững, Thù Nam đành phải cũng đi hài vào , nắm tay mà dạy hắn.
Sương nói nhìn thôi đã thấy lạnh, có chết cũng không muốn xuống sân băng, Tuyết cũng chỉ lầm bầm vài tiếng, không dùng đến sự nhõng nhẽo của mình để nài nỉ hắn.
Vui chơi trên mặt băng có không ít người, Thù Nam đỡ Tuyết dạy hắn từng bước một, hai thân thể tiếp xúc khá gần, trưng ra vẻ mặt ôn nhu mà hắn chưa từng dành cho Sương.
Lẽ ra Thù Nam đã hạ lệnh cho quan lại nơi đây đuổi hết tất cả người dân đi, tạo ra khoảng trống trên khắp mặt hồ để cho Tuyết chơi thật vui vẻ, ngờ đâu Tuyết lại nói hắn nhìn thấy người khác vui vẻ, chính mình sẽ càng vui vẻ hơn, xin Thù Nam đừng đuổi họ đi.
Thù Nam làm sao từ chối được thỉnh cầu của hắn? Liền ngay đáp ứng. Nhóm hộ vệ phải bảo vệ chủ tử đã rất mệt, lại còn phải làm ra vẻ người bình thường, không thể nhiễu dân, khiến cho mỗi người tinh thần đều căng thẳng.
Sương nhìn trong chốc lát cảm thấy khá nực cười, trên mặt lại xuất hiện biểu tình mà Thù Nam cực kỳ chán ghét. Thù Nam xa xa nhìn đến, chỉ cảm thấy hôm đó đối Sương có một chút tình cảm khác thường quả là quái đản.
“Sương điện hạ, nếu cảm thấy nhàm chán, không bằng vào xe nghỉ tạm trước.” Tào Ẩn Bạch ở bên cạnh Sương cúi người vái chào, giữ thể diện cho hắn. Sương hiểu được hắn kỳ thật là đang cảnh cáo mình , nghĩ đến sẽ lại bị kim châm ngân châm thay phiên nhau hầu hạ, liền ngoan ngoãn nghe lời.
Sương bề ngoài xem ra khỏe mạnh, nhưng bên trong lục phủ ngũ tạng đã hỏng nặng, căn bản không thể so sánh với thường nhân, xem chưa được bao lâu thân thể liền mệt mỏi. Liền thuận thế nói: “Cũng tốt, xem lâu cũng không có ý nghĩa.”
Đoàn người Thù Nam di chuyển khá châm, tựa như một đầu xe mỏi mệt rệu rã. Sương vốn thân thể không khỏe, hôm trước vì chuyện Tuyết ngất xỉu nên thể lực càng yếu thêm. Đột nhiên trước mắt tối sầm, may mắn Tào Ẩn Bạch đã sớm có chuẩn bị, một phen vững vàng đỡ lấy hắn.
Ngày ấy, Sương Tuyết hai người trong lãnh cung không có chổ dựa, vô quyền vô thế. Một hôm nọ, Tuyết sinh bệnh nặng, Sương đi cầu thái giám, đi cầu cung nữ; đi cầu người từng giám hộ hắn, tưởng đâu sẽ nhận được giúp đỡ, nào ngờ những người đó không những nhân cơ hội nhục mạ hắn, lại còn không có ai chịu hỗ trợ.
Sau đó Sương không biết như thế nào tìm tới thái y viện, bọn thái y trong đó nhìn thấy hắn đều e sợ né tránh không kịp, không ai muốn cùng Sương Tuyết hai người có quan hệ. Đừng nói khám chữa bệnh cho Tuyết,ngay cả cấp thảo dược hạ sốt cũng không chịu.
Ngay tại sương mất hết can đảm là lúc, cho hắn một cái minh lộ đích nhân là tào ẩn bạch.
Vào lúc Sương mất hết hy vọng, ông trời đã ban cho hắn một con đường sáng sủa – đó chính là Tào Ẩn Bạch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét