Pages - Menu

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NCHĐM 4

“Ngươi nhất định chọc ta sinh khí đúng không?” Thù Nam tức giận
Biết rõ là Sương giả trang Tuyết, nhưng trong phút chốc vẫn rung động. Ngữ khí tràn đầy yêu thương.
Thù Nam không thể tha thứ bản thân mình động lòng với Sương. Càng cảm thấy cử chỉ khinh nhờn này của Sương chính là Tuyết thuần khiết. Hắn dùng lực kéo hai chân Sương ra, hung hăng tiến vào, cố tình gây sức ép.
“Ta xem ngươi có thể giả bộ bao lâu.”
“Ân. . . . . . Biểu ca, biểu ca. . . . . .  đau quá . . . . . A! Đừng. . . . . .” Sương ở trên giường khóc lóc, đôi mi thanh tú gắt gao nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nức nở tựa như giây tiếp theo không thể thở nổi.
Sương và Tuyết lớn lên rất đẹp. Bọn họ hai người kế tục mỹ mạo từ mẫu thân, ngày thường cực kỳ xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngũ quan không điểm nào bất ổn. Nhưng đẹp nhất vẫn là ánh mắt hắn, tựa như đôi hạnh tử* long lanh.
Điểm khác nhau chính là, mắt Sương sành sỏi tràn đầy mưu cơ tính kế, mà mắt Tuyết lại không mang theo nửa đểm tạp chất, trong sáng thiện lương.
Mà lúc này ánh mắt mê loạn của Sương, làm cho đôi hạnh nhãn xinh đẹp kia càng thêm si mị, đủ để chinh phục dục vọng của tất cả nam nhân trong thiên hạ.
“Ngươi còn giả bộ!” Thấy Sương vẫn chưa bỏ cuộc, Thù Nam càng thêm tức giận.
“Ô ô. . . . . . Biểu ca. . . . . .” Sương vẫn dùng thanh âm nức nở của Tuyết, đôi môi run lên.
Đối với trận đấu sức này Sương nửa điểm cũng không cầu xin. Hắn đã sắp thành công đánh bại Thù Nam, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ trầm trọng.
Bất quá trong mắt người ta Sương căn bản không đáng giá một nụ cười.
Bất quá là bị chà đạp! Bị coi thường.
Sương bề ngoài khóc đến sắp ngất nhưng đầu óc lại cực thanh minh, thậm chí còn nghĩ: hai đêm liền bị đối xử thô bạo, xem ra trong vòng năm ngày tới khỏi phải xuống giường rồi.
“Đừng khóc!” Thù Nam quát hắn. Quát lên vài câu cũng vô dụng, Thù Nam rốt cục dừng xâm phạm , không nói gì nhận thua .
Mặc dù biết rõ là giả, Thù Nam cũng vô pháp kháng cự nước mắt của Tuyết! Đây không phải la lần đầu tiên Sương dùng phương pháp này đến chọc tức hắn, nhưng mỗi lần nhận thua cũng đều là hắn. Sương cho dù mỗi lần đều bị biến thành chết khiếp, nhưng không bao giờ hướng hắn chịu thua!
Mỗi khi Sương ở trên giường đóng giả Tuyết, chưa gần đến hừng đông sẽ không chịu dừng.
“Tuyết, đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . . Đừng khóc. . . . . .” Thù Nam cúi người ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng gọi tên người hắn yêu.
Âm thanh nức nở của Sương nhỏ dần, y ở trong lòng ngực Thù Nam như vậy trông rất ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn không có sự tàn nhẫn độc ác thường ngày. Lúc này hắn hoàn toàn giống như là Tuyết, nhưng Thù Nam chỉ hận sao hắn không phải là Tuyết.
“Hihi…. ha ha ha… A ha ha ha…” Lúc đầu là tiếng cười nho nhỏ, tiếp theo cười to hơn, sau cùng là không chút khách khí cười nhạo báng.
“Nhìn ngươi thật ngu xuẩn, lần nào cũng mắc mưu.” Trên mặt tuy nước mắt còn chảy, nhưng nét mặt của Sương đã khôi phục thành [ Sương ], đặc biệt là giọng điệu trào phúng khinh thường.
Đây là lần đầu tiên Sương không đóng kịch một mạch đến hừng đông.
“Ngươi!” Thù Nam thẹn quá thành giận, tức giận đến một câu cũng nói không nên lời. Hắn hung tợn đẩy y ra, lấy quần áo rơi trên mặt đất, tùy ý phi  bướ đi ra ngoài.
Đây không biết là lần thứ mấyThù Nam bị thua. Tuy nhiên Sương đạt được mục đích người cũng đầy đau đớn, liền ngay cả cảm giác chiến thắng một lần cũng không có.
Sương bị Thù Nam bỏ lại nằm ở trên giường, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm trần nhà. Không ai nhìn ra được Sương giờ phút này suy nghĩ cái gì? Ngay cả Sương chính mình cũng không biết được. Hắn chỉ biết là hắn quá mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không còn một tí hơi sức dư thừa nào để day dưa với anh.
*hạnh tử: quả mơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét