Pages - Menu

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NCHĐM 6

Thù Nam đứng bên ngoài thư phòng mấy trượng, trong lòng mang cảm xúc không nói nên lời.
Sương cùng Tuyết có khuôn mặt vô cùng giống nhau. Tuyết ngày thường đẹp, Sương tự nhiên cũng như thế, nhưng Thù Nam lại phát giác chính mình chưa bao giờ nhìn kỹ Sương.
Hắn có việc muốn cùng Sương thảo luận, vì thế hỏi qua thủ vệ, biết hắn đến thư phòng. Từ xa xa, hắn liền nhìn xuyên thấu qua cửa thư phòng trông thấy Sương.
Sương đang cúi đầu phê duyệt công văn, nét mặt không hề chanh chua như ngày thường. Thù Nam trong phút chốc cảm thấy mơ hồ, còn tưởng rằng người đó là Tuyết. Nhưng nhìn kỹ một lúc, biết hắn không phải Tuyết.
Tuyết mỗi khi suy nghĩ thường hay làm động tác sờ sờ cằm, gãi gãi tai. Thù Nam mỗi lần nhìn hắn ngồi trước bàn học, đều cảm thấy hắn đáng yêu đến cực điểm.
Sương lại khác. Hắn không có bất cứ động tác nào thừa thãi, lúc cúi đầu nhìn thật kỹ công văn tựa như một ngọn núi tĩnh mịch, một khối đá lặng lẽ, không có bất kỳ một ngọn gió thổi cỏ lay.
Có lẽ bởi vì sinh trưởng ở lãnh cung, trên người Sương không có khí chất cao quý của hoàng tộc. Nhưng mỗi khi Sương ngồi trước bàn học, trên người lại toát lên vẻ tao nhã điềm tĩnh.
Đây là lần đầu tiên hắn nhận ra được rõ ràng điểm khác nhau giữa Sương và Tuyết.
Tiếp theo hắn như là mệt mỏi, ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa sổ.
Bên cạnh Sương không có thị nữ, bởi vậy toàn thân từ trên xuống dưới đều là chính mình chuẩn bị. Tóc của Tuyết là do thị nữ cẩn thận chải vuốt từng sợi thành búi, lại dùng kim khấu trừ sức* cố định. Kim khấu trừ sức là của Thù Nam tặng, Sương cũng có một con, nhưng Sương chưa từng dùng qua.
Tóc Sương luôn dùng mộc trâm búi lên lỏng lẻo. Rớt lên rớt xuống. Học làm theo người khác cũng không xong.
Kế thừa gương mặt xinh đẹp của mẫu thân, Sương cùng Tuyết có gương mặt thanh nhã xinh đẹp. Da trắng như bạch ngọc, đôi môi đỏ bừng, suối tóc đen dài đến thắt lưng. Nhưng mị hoặc lòng người nhất chính là đôi hạnh nhãn kia.
Khóe mắt y khẽ nhếch lên, đẹp đến mức làm cho Thù Nam thiếu chút nữa đem Sương đặt dưới thân, ra sức dày vò.
Sương quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, gương mặt nhìn nghiêng cực  kỳ tinh tế. Động tác quay đầu làm hiện rõ ràng vầng cổ vừa tao nhã vừa thanh tú.
Thù Nam nhớ lại, hắn đã từng gần như siết chặt tay trên vầng cổ đó, thiếu chút nữa giết hắn.
Tuyết rất thích khóc, bị thương một chút liền khóc; Sương ngoại trừ lúc đóng giả Tuyết, chưa bao giờ khóc. Đau đớn cũng không bật khóc!
Thù Nam thậm chí hoài nghi hắn rốt cuộc có còn cảm giác đau không?
Nhiều lần bởi vì Sương thế nào cũng không khóc, cho nên làm cho hắn căn bản không biết chính mình đã ra tay quá mức.
Thù Nam không biết vì sao phải đứng ở chỗ này nhìn hắn, hắn cũng không phải Tuyết. Nhưng chân lại giống như mọc rễ.
Hắn đã đứng đó bao lâu? Một tách trà nhỏ? Hai tách? Hay là ba tách? Thù Nam không biết. Rốt cuộc mãi cho đến khi Sương quay đầu lại phát hiện ra bóng dáng hắn.
Trong mắt Sương lại tràn ngập sự sành đời cùng mưu tính.
Thù Nam ghét nhất loại này.
Thù Nam ghét nhất Sương dùng diện mạo giống y chang Tuyết để biểu lộ vẻ mặt tầm thường mà Tuyết không bao giờ có. Mà Sương lại chẳng thèm che dấu đi tâm tư thô tục cùng bỉ ổi của hắn.
Sương thế này, làm cho Thù Nam không hiểu vì sao, vừa nãy khi nhìn thấy hắn nở một nụ cười tự giễu, phút chốc trong lòng như bị bóp chặt.
Nhất định lại giở trò giả dạng Tuyết! Nhất định thế!
“Ngọn gió nào đem chiếu vương tôn quý đến nơi này a?” Hắn nói.
Chiếu vương là tước vị của Thù Nam. Tuyết gọi hắn biểu ca, Sương gọi hắn chiếu vương. Một ấm áp một lạnh lùng.
Sương chỉ dùng âm lượng bình thường mà nói, nhưng Thù Nam theo thói quen nghe được rất rõ ràng. Hắn [Hừ!] một tiếng, bước vào thư phòng của Sương.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét