Không có đương hoan, Sương cả người đều đau, ban ngày còn chưa phát giác, buổi tối mới thấy đau đau. Xem ra trong khoảng thời gian ngắn phải ăn uống ngay tại chỗ rồi. Ăn uống tại chỗ là chuyện nhỏ, ngủ không được mới là chuyện lớn.
Cho dù đã đắp nước đá, trên mặt vẫn là từng chút từng chút một đau nhức, chưa kể dưới thân chổ kia như có lửa đốt, vô cùng nóng rát đau đớn.
『 nha 』một tiếng, cửa cung bị đẩy ra, Sương cơ bản nửa tỉnh nửa mê lập tức tỉnh lại. Không biết người tới là ai, hắn từ từ nhắm hai mắt chờ xem động tĩnh.
Người tới đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn hắn, bàn tay chạm nhẹ vào một bên gò má bị sưng tấy. Sương vươn hai tay ra, ôm lấy vai người nọ, hé mở đôi mắt còn một chút buồn ngủ. “Chiếu vương điện hạ hảo hăng hái, ban ngày cùng Tuyết thả diều, buổi tối đã tới chỗ của Sương.” Hắn vẻ mặt mị cười.”Nhiệm vụ của Thánh Thượng không quan trọng sao?”
Một nửa là trêu đùa, một nửa là châm chọc, kẻ khác nghe xong liền sinh ghét.
Thù Nam không chút nào che dấu nỗi chán ghét trong lòng, một phen đẩy hắn ra. “Ta không phải đến để làm chuyện kia .”
“Thế là vì chuyện gì mới đúng đây?” Sương cũng không thèm quan tâm, cánh tay chống lấy đầu nửa người nằm nghiêng trên giường. Chiếu vương giỏi lắm sao? Phi! Hắn không cần, hắn vẫn còn kiếm lời được.
“Ban ngày có đồ vật này đã quên giao cho ngươi.” Thù Nam vẻ mặt không cam lòng nguyện ý, thô thủ thô cước nhét mộc hạp tinh xảo vào lòng ngực của Sương.
Sương đầu óc mờ mịt mở mộc hạp ra. Trong hạp là một chiếc chén phát ra ánh sáng màu xanh biếc óng ánh trong đêm đen, quả đúng là màu trắng của chén nguyệt quang giống như cái của Tuyết mà hắn đã thấy hôm đó.
“Lễ vật xin lỗi?” Sương nhếch một bên lông mày.
Thù Nam ném cho hắn một ánh mắt [ Ngươi nằm mơ! ], nói rõ nguyên nhân: “”Hiện tại Tuyết có ngươi cũng có , về sau đừng có làm trò con nít đi đập phá nữa.”
“Như thế nào Tuyết có hai, ta chỉ có một cái?” Sương cố ý hỏi. Hắn chanh chua, hắn keo kiệt, hắn ghen tị, hắn còn rất thích so đo. Sao hắn lại có ít hơn Tuyết?
Thù Nam bị lời nói kích của hắn làm cho trên đầu bóc khói, cảm giác muốn xin lỗi ban sáng cũng bay đi hết. “Tuyết cũng chỉ có một cái, cái kia chính là của ta gửi ở hắn chổ.”
Biết hắn nói dối, Sương cũng lười so đo.”Biết. Chiếu vương nếu không có chuyện gì, làm ơn cho tiểu đệ ngủ đi. Không tiễn.” Nói xong liền nhắm mắt không để ý tới hắn. Kia mộc hạp cùng chén nguyệt quang liền chất đống ở bên giường, cũng không sợ cái chén có thể bị rớt xuống đất.
Tuy nói rằng chén nguyệt quang này chất liệu đặc thù, dù cố ý ném đi cũng không bị vỡ, nhưng thấy Sương đối đãi với phong nhã vật như vậy, khiến cho Thù Nam thở dài, chén nguyệt quang chẳng đáng bị rơi vào tay kẻ thô bỉ kia.
“Tuyết nói ngày mai đến thăm hỏi ngươi.” Không cam lòng nguyện ý, nhưng Thù Nam vẫn phải mở miệng.
Sớm biết hắn không phải vì tặng chén nguyệt quang mà cố ý chạy tới đây, xem ra đây mới là lý do chân chính của hắn . Sương trong lòng cười thầm, cũng không thèm mở mắt, nói: “Ngươi tính giải thích với hắn nhưu thế nào?”
“Chính ngươi nghĩ biện pháp.”
“Ta đây liền trực tiếp nói cho hắn, mặt của ta bị sưng phù thành như vậy là do biểu ca thân ái của hắn ban cho.” Sương mở mắt nhìn hắn, trong ánh mắt không nửa điểm tha thứ.
“Ngươi dám.” Thù Nam nhỏ giọng nói.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Tuyết đích thực sự tồn tại của Sương tuyệt đối là cao hơn hắn. Nếu làm cho Tuyết biết chuyện của hắn Sương, nói không chừng Tuyết cả đời cũng không để ý đến hắn .
“Bằng không ngươi bảo ta giải thích khuôn mặt này như thế nào? Ở cái đất Tây Xuyên này trừ ngươi ra, còn có ai có thể ở ta trên mặt đánh cả một bàn tay mà không bị ta xét nhà diệt tộc?” Sương buồn cười nói: “Đừng kêu ta nói mấy lời linh tinh ngu xuẩn đại loại như bước ra cửa bị ngã sấp xuống, ta còn không ngu ngốc như vậy.”
Thù Nam nét mặt nhợt nhạt lúc trắng lúc xanh, nói không ra lời. Hắn có thể ở trước mặt triều thần biện luận, đấu khẩu kịch liệt không ngừng nghỉ, chỉ cần đối hắn có lợi, đen cũng có thể biến thành trắng. Nhưng mỗi khi trước mặt Tuyết thuần khiết lại thường ngậm miệng, không biết nên như thế nào lừa hắn.
“Quên đi. Ngươi ngày mai liền như vậy ứng đối. . . . . .”
Hoàn toàn tương phản với Thù Nam, Sương đối với việc nói dối Tuyết sớm đã trở thành cơm bữa, cái gì dối Tuyết sẽ tin, cái gì sẽ không tin, hắn đều hiểu rõ.
Có lẽ bởi vì là anh em ruột thịt, Sương tuy là thiên tính bạc lạnh, nhưng đối bào đệ Tuyết cũng rất thiệt tình bảo vệ.
Sương cùng Thù Nam hai người tuy là dùng phương pháp khác nhau, nhưng cùng có một mục đích, đó là bảo hộ Tuyết. Vì thế, hai người dù xem không vừa mắt nhau nhưng cũng có thể vì ích lợi mà liên minh.
Sương cẩn thận dạy Thù Nam cách ứng đối, sử dụng những từ ngữ sao cho hòa hợp. Khi hai người không có tình nghĩa gì với nhau này bàn chuyện xong, không ai có hứng thú tiếp tục bắt chuyện. Kể cả ánh mắt cũng hướng về hai phía.
Tựa như bọn họ, chỉ có quan hệ lợi dụng. Theo nhu cầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét