Sương Nguyệt cung lấy trúc làm chủ đạo, bốn bề tứ phía đều được tô điểm, trang trí bằng trúc. Nhưng Tuyết Phược cung lại lấy sen làm chính, khắp nơi đều có thể trông thấy dấu vết của hoa sen.
Thù Nam đi qua hồ sen, thấy trong ao là một mảnh thúy duyến, hoa sen mọc sum suê tươi tốt. Một cơn gió mát thổi qua làm hương thơm phảng phất, không khỏi khiến cho tâm hồn trở nên phơi phới.
Xiêm y Tuyết mặc đã được ngâm qua nước có mùi hương hoa cỏ, quanh năm suốt tháng mang theo mùi hoa sen thơm mát, lẫn với mùi mồ hôi cực kỳ thanh nhẹ, liền tạo thành một mùi hương huyễn hoặc lòng người. Vừa kín đáo quyến rũ, lại sạch sẽ thơm tho. Thù Nam yêu cực kỳ hương vị đó, cũng như vậy cực kỳ yêu Tuyết.
Còn chưa đi đến trước cửa cung, liền thấy một đám gia nhân đứng vây quanh trước cửa, Thù Nam đi đến hỏi : “ Liên nhi, có chuyện gì?”
“Chiếu vương.” Liên nhi cùng đám người đó cúi người hành lễ. Thù Nam vung tay lên: “Toàn bộ miễn . Các ngươi như thế nào toàn bộ đứng bên ngoài?”
Liên nhi nói: “Tuyết điện hạ đang sinh hờn dỗi, ai cũng không để cho gần người.”
“Nga?” Thù Nam trong lòng đã hiểu, nói: “Ta vào xem.”
Đẩy môn, bên trong liền truyền đến âm thanh: “Ta nói tất cả đều phải im lặng.”
“Ngay cả ta cũng không gặp?” Thù nam thấy hắn tính trẻ con, sủng nịch nở nụ cười.
“Biểu ca.” Vừa nghe tiếng nói của Thù Nam, Tuyết lập tức xoay người bay vào lòng ngực hắn.
Thù Nam ngửi được mùi hương ngào ngạt, cảm thấy hài lòng, ôm hắn ngồi ở ghế, vỗ nhẹ lưng hằn , ôn nhu nói: “Chịu ủy khuất ? Nói cho biểu ca, biểu ca giúp ngươi hết giận.”
Tuyết cắn môi, vẻ mặt ủy khuất, nghe thấy Thù Nam nói như vậy, oa một tiếng liền tiến sát vào lòng ngực Thù Nam. “Sương không để ý tới ta , hắn gần đây đối đãi hảo lãnh đạm.”
Khác với Sương sành sỏi chuyện đời, Tuyết cho dù đã mãn hai mươi vẫn còn khờ dại mơ mộng. Trước mặt hạ nhân còn có tỏ ra bộ dạng chủ tử, nhưng nếu ở trước mặt hắn và Sương, liền hoàn toàn tất cả đều là một đứa trẻ.
“Đứa ngốc.” Thù Nam yêu yêu hôn nhẹ lên má hắn, an ủi nói: “Sương làm sao có thể không để ý tới ngươi? Hắn đối đãi ngươi như thế nào, ngươi không phải hiểu rõ nhất sao?”
“Ta hiểu được hắn luôn luôn đối tốt với ta, chính là từ sau khi phong tước, hắn liền đối ta lãnh đạm . Thường xuyên ba, năm ngày không gặp hắn một lần. Đã vậy còn sai người đưa thư đến, muốn ta mười ngày nửa tháng đừng đi gặp hắn.” Tuyết cõi lòng đầy ủy khuất mà lên án. Nhớ tới trước đây ngày ngày gắn bó, ban ngày một bộ quần áo hai người mặc, buổi tối một cái chăn hai người thân mật nằm chung, liền càng cảm thấy Sương đã trở nên lãnh đạm .
“Phong tước xong đương nhiên bận . Đặc biệt Tây Xuyên tài chính không tốt, Sương quản lý lại là hộ bộ, bận bịu đến mức không có thời gian cũng là chuyện bình thường.” Thù Nam nói.
Tuyết từ từ ngước lên nhìn Thù Nam, ánh mắt ửng đỏ chớp chớp, đột nhiên bật cười. “Thật hiếm khi thấy biểu ca nói thay cho Sương.”
“Ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, không ai có thể không để ý tới ngươi.” Thù Nam nhìn Tuyết, cực kỳ ôn nhu.
Tuyết vui vẻ nở nụ cười. Nguyên bản cũng không cho rằng Sương cố ý lạnh nhạt với mình, hơn nữa nghe Thù Nam nói như liền an tâm , ngẩng đầu, trong mắt mang theo ý chờ đợi: “Biểu ca không chán ghét Sương sao?”
“Chán ghét.” Thù Nam không thèm làm bộ làm tịch, chính là trưng ra biểu hiện chán ghét của hắn đối với Sương. Cúi người ôm lấy Tuyết, đưa thân hình mảnh khảnh của hắn toàn bộ đặt vào trong lòng ngực, nói: “Nếu trên đời này có một người hoàn mỹ như ngươi, vì cái gì ông trời còn sinh ra hắn.” (grrr, Thù Nam ngươi nhớ nhé =’’=)
Thù Nam dùng cằm cọ hắn, Tuyết bị mấy cọng râu lúng phúng của hắn làm cho ngứa ngáy, khanh khách cười không ngừng. Vỗ vỗ bờ vai hắn rộng kêu hắn phải dừng lại, nhìn Thù Nam nói: “Sương và ta luôn ở bên nhau. Ngay từ trong bụng mẹ đã thế, chúng ta chính là bên cạnh nhau, nếu ngay từ đầu không có hắn liền không có ta. Biểu ca ngươi chán ghét Sương, là bởi vì ngươi không biết Sương, nếu biểu ca nguyện ý đi tìm hiểu Sương một chút, nhất định giống như ta thấy thích Sương.”
Thù Nam thần tình không tin, nhưng cũng không đáp lời, chỉ nói gần đây Sương có công sự gấp, về sau có thể không thể thường xuyên đến đây. Tuyết hỏi chuyện của Sương, Thù Nam gật đầu phụ họa, chứng thật là mời địa chủ Sương hỗ trợ điều tra về đương hoan. Thái độ lãng tránh đề cập đến chuyện đại sự của hắn, thật cũng không có chỗ sơ hở.
“Không nghĩ tới Sương quan tâm đến chuyện này như vậy, theo cá tính của y, chuyện nào không thích sẽ không hao tâm tốn sức, lại còn tự mình xuất ngoại điều tra.” Tuyết sau khi nghe xong cảm khái nói.
“Đúng vậy.” Thù Nam phụ họa. Kỳ thật hắn còn nghe được rất nhiều lời khó nghe, nhưng lúc này nói ra cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông, vì thế cũng không nói.
Sở vị ngôn đa tất thất.*
“Đúng rồi, có lẽ bởi vì Hoàng Thượng thực coi trọng chuyện này, Sương mới nghiêm túc như vậy!” Chính mình đã tìm được đáp án, Tuyết ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tinh quang.”Biểu ca, nếu lần này Sương giúp được , ngươi cũng đừng quên ở Hoàng Thượng đích trước mặt giúp đỡ đề bạt hắn.”
“Hảo.” Hắn làm sao giúp đỡ cái gì? Đừng cản trở hắn đã là may mắn lắm rồi. Trong lòng tuy là bất mãn, Thù Nam vẫn tươi cười đáp ứng.
Hai người lại nói chuyện với nhau một hồi, Thù Nam hẹn Tuyết mấy ngày sau cùng nhau xuất du* rồi rời đi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét