Pages - Menu

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NCHĐM 8

Mỗi lần Sương sinh bệnh, bị thương, Tào Ẩn Bạch sẽ xuất hiện. Lần này, cũng không ngoại lệ. Sương mới trở lại tẩm cung, Tào Ẩn Bạch liền mang theo cái hòm thuốc xa xa đi tới.
Kiểm tra qua một nửa bên mặt bị sưng phù cùng phần gáy phát đau âm ĩ của Sương, Tào Ẩn Bạch tóm lấy hòm thuốc, không nói lời nào liền rời đi. Qua khoảng thời gian một chén trà nhỏ mới cầm một bao đá bọc trong khăn lụa, đưa cho Sương.
Sương tiếp nhận, xoa xoa lên gò má bên trái, một trận rét lạnh đến thấu xương chui vào cốt tủy. Có chút đau, có chút tê tê.
“Ngươi không nến xuống giường.” Tào Ẩn Bạch nói. Sương nghe được trong giọng nói bình thản của hắn có phần chỉ rích.
Tuy rằng đương hoan có hiệu quả giảm đau, nhưng cũng không đại biểu rằng thương tích trên người hắn không đáng lo ngại. Nguyên bản ít nhất cũng phải năm ngày mới dậy được, vậy mà ngày thứ ba hắn đã bước xuống giường, khó trách Tào Ẩn Bạch sinh khí.
“Có thể hơn đỡ được bao nhiêu chứ?” Sương khẽ nhếch môi, cười tỏ vẻ không sao. Lấy ống điếu ra châm lửa.
Thay vì chườm đá lạnh, không bằng đi hút một ít đương hoan.
Tào Ẩn Bạch bất kể thân phận của Sương, chộp lấy ông điếu: “Đủ rồi, ngươi dùng quá liều lượng!”
Nghe hắn nhắc tới, Sương mới nghĩ đến những lời Thù Nam vừa nói ban nãy, liền mơ hồ kể lại cho Tào Ẩn Bạch .
Tào Ẩn Bạch nghe xong nhíu mày, mở miệng: “Cho nên ngươi cố ý kích hắn đánh ngươi, chính là muốn quang minh chính đại gặp ta?”
Tào Ẩn Bạch là người thông minh. Sương lần đầu tiên gặp mặt đã có cảm giác này, về sau mỗi lần cùng hắn nói chuyện càng khẳng định như thế.
Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, còn mỉm cười nói: “Trời sinh ta là kẻ hạ tiện. Trước kia bị người ta khinh rẻ đến thành thói quen rồi, hiện tại được thoải mái lại thấy khó chịu.”
Sương vốn là nói đùa, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại nói chuẩn xác sự thật. Nếu không hắn như thế nào mỗi lần nhìn thấy  Thù Nam, liền nhịn không được phải chọc cho hắn tức giận?
“Hừ!” Hắn tin Sương mới là lạ. Tào Ẩn Bạch đem ống điếu nhét vào ống tay áo, nói: “Tịch thu ba ngày.”
“Ai.” Sương vốn dĩ còn muốn nói cái gì đó, nhưng thấy Tào Ẩn Bạch quả thật tức giận, nên quên đi. Mấy ngày nay đành ngoan ngoãn chườm đá lạnh vậy!
“Có cần đình chỉ xuất hàng không?” Thấy vẻ mặt hắn  phẫn nộ như vậy, lại không tranh cãi nữa câu, sắc mặt Tào Ẩn Bạch mới khá hơn một chút.
“Hắn vừa nói với ta một câu, ta đã lập tức đi chặt đứt nguồn cung cấp vào nơi tiêu thụ. Cái này còn không phải gọi là giấu đầu lòi đuôi hay sao?”
“Như vậy. . . . . .” Tào Ẩn Bạch chờ chỉ thị  của hắn.
Sự xuất hiện của đương hoan là chuyện ngoài ý muốn, mà người đề nghị dùng nó để đối lấy tiền lời, chính là Sương.
Chẳng phải Tào Ẩn Bạch có cái gọi là lương y. Mà Sương căn bản cũng chẳng phải thầy thuốc, lại càng không cần đến thứ không thế đổi lấy cơm ăn đó.
Bọn họ là những đứa trẻ lớn lên từ trong góc tối của hoàng cung, đã sớm mất đi phẩm chất của một người bình thường.
“Rõ ràng là đã mất đi nhiều lần, nhưng vẫn có thể ăn chết người.” Sương ném cho Tào Ẩn Bạch ánh mắt mà chỉ có hai người hiểu được. “Xem ra, anh và tôi cũng ko còn là người thường nữa rồi!
Tào Ẩn Bạch không nói gì, ánh mắt có chút không vui. Sương cũng không quan tâm sắc mặt của hắn, tiếp tục nói: “Pha thêm nhiều tạp chất, hương liệu, làm cho mùi hương dễ chịu một chút. Chế loãng đi năm lần, xem như món hàng mới đứng hàng thứ hai, giá cả tăng lên hai lần… Không! Ba lần!”
Cứ như vậy, vừa không cần lo lắng thiếu hàng, lại có thể giảm một phần lớn chi phí. Tính đi tính lại, không biết có thể kiếm thêm bao nhiêu là ngân lượng. Ngẫm lại, thật đúng là nên cảm ơn Thù Nam đã đưa đến tình báo này.
Tào Ẩn Bạch hoài nghi.”Hiện tại đã là một lượng một gói , làm như vậy còn có người mua không?”
“Ẩn Bạch, ngươi thực thông minh, có thể là điểm này ngươi không giống ta.” Sương bật cười, đồng tử như có lưu quang phi chuyển, nói:” Ngươi quá coi thường nhân tính!” Sương giống như lão phu tử rung đùi đầy đắc ý. “Cái gọi là nhân tính! Nó không phải thiện cũng không phải ác, nó là ti tiện! Ngươi quá coi thường trình độ của bọn phạm nhân ti tiện rồi .”
Tào Ẩn Bạch hừ một tiếng quay đầu đi, không tin hắn. Cầm lấy giấy bút ghi ghi chép chép, xong nói: “Đã biết, liền chiếu theo lời ngươi nói mà làm.”
“Ai! Đừng bảo là kêu ta uống thuốc nữa chứ? Thuốc lần trước vẫn còn vài ngày chưa hết đó” Vừa thấy Tào Ẩn Bạch lại viết chẩn đan, Sương ai oán kêu lên.
Hắn không sợ chịu khổ, nhưng lại cực kỳ sợ mùi thuốc. Tào Ẩn Bạch mỗi lần phát cáu, sẽ khai cho hắn thêm một vài dược liệu không cần thiết.
Thấy vẻ mặt lấy lòng của hắn, Tào Ẩn Bạch thở dài, không muốn gây khó dễ cho hắn. “Biết rồi!” Bàn tay liền đem một vài loại thuốc trong đơn gạch bỏ đi.
Giờ phút này nếu có ai đó bên ngoài nhất định sẽ giật mình. Sương hoàng tử nối tiếng chanh chua lãnh huyết, bụng dạ nham hiểm thế nhưng lại cùng vị thái y thân phận thấp bé kia tranh chấp như con nít. Không khí chung quanh hai người thực ngột ngạt khó miêu tả nên lời, nhìn như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Thấy Tào Ẩn Bạch không tức giận, Sương mỉm cười như chú miêu con thèm ăn. Tào Ẩn Bạch vừa nhìn đã biết hắn muốn cái gì, lạnh lùng ném lại một câu: “ Đừng mơ!” rồi xách hòm thuốc dượm bước đi.
Sương quay về nằm lên ghế, thập phần chán nản.
Tào Ẩn Bạch đi tới cửa dừng lại. Dừng hai giây xoay người nói: “Ba ngày sau còn muốn nhìn thấy nó, mấy ngày tới liền an phận cho ta đi.” Hắn lung lay khoan tay áo, cho Sương biết trong tay hắn chính là có 『 con tin 』.
Sương tức giận lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Tác giả: Sương Sương không phải là hảo hài tử a~ Hắn là trùm ma túy lớn hihi
Càng viết càng thấy Tào Ẩn Bạch tuấn tú! Hơn nữa hắn sau này còn có rất nhiều đất diễn. (nhưng không có khả năng làm vai chính)
SMH: sorry nhé, dạo này mình đang thi nên….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét