Pages - Menu

Thứ Tư, 30 tháng 9, 2015

NCHĐM 5

Ở cái đất Tây Xuyên này, kỳ thực cũng không phải là không có sản vật.
Đất Tây Xuyên tuy không trồng được lúa gạo, cũng không trồng được cây củ cải trắng, nhưng có một loại cây xương rồng đặc biệt, loại cây xương rồng này có thể đề luyện thành một loại thuốc tê, dùng cho giải phẫu hoặc trị vết thương cho người bệnh, có thể làm giảm đau rất nhiều.
Trên thực tế, nếu người ta dùng cách khác chế tạo, loại cây xương rồng này cũng có thể điều chế làm thành một loại  [ thuốc phiện ]! Hút loại thuốc phiện này sau đó nhắm mắt thả lỏng sẽ sinh ra cảm giác khoái hoạt.
Người trong nghề, đem loại thuốc phiện này gọi là  [ Đương hoan ].
Sương nửa nằm  trên tà y*, trong tay nắm một ống điếu hít một ngụm thật sâu, làm cho làn khói tràn ngập vào phổi của hắn, sau đó lại chậm rãi từ miệng mũi thở ra. Trên mặt, có chút vui sướng.
Ở một chổ khác trên tà y, một nam tử mặc y phục thái y, tỉ mỉ chẩn bệnh.
“Ta viết phương thuốc cho ngươi.” Tào Ẩn Bạch buông cổ tay Sương ra, xoay người bắt đầu viết phương thuốc trên bàn.
Tuổi tác Tào Ẩn Bạch xem ra không lớn, ước độ trên dưới ba mươi, nhưng Sương cực kỳ tín nhiệm hắn. Có lẽ bởi vì Tào Ẩn Bạch với Sương có một phần thơ ấu giống nhau, cho nên giữa hai người luôn có một sợi dây kết nối không diễn tả được.
“Chỗ bị thương… có muốn ta xem một chút không?” Suy nghĩ một lúc, Tào Ẩn Bạch cuối cùng mở miệng . Tuy rằng cả căn phòng đều tràn ngập mùi thuốc phiện Đương hoan, nhưng hắn vẫn ngửi ra một ít huyết tinh**
Sương ngậm ống điếu, hít nhã khói thuốc thêm một lần nữa rồi mới nói, “Không cần, dù sao cũng như nhau.”
Cũng không phải một lần, mà là những hai lần, chính hắn sớm đã có biện pháp xử lý, cần gì xem chổ ghớm ghiếc kia làm hắn khó xử.
Tào Ẩn Bạch nghe xong, ngẩn người mất hai ba giây, cúi đầu tiếp tục ghi chép. ” Ta sẽ kê thuốc trị thương cho ngươi, nhớ rõ phải thoa, bằng không cũng đừng trách ta tự mình động thủ.”
Ngữ khí thản nhiên, ngay cả Sương cũng không dám xem thường, tính tình Tào Ẩn Bạch nói được là làm được, phút chốc cảm thấy bực bội. Rất muốn hét to trước mặt Tào Ẩn Bạch, bảo hắn không cần lo cho hắn, nhưng sự thật lại chẳng dám hét lên.
Tào Ẩn Bạch từng nói qua, muốn mời hắn trị liệu cho Tuyết, Sương phải đi theo để cho hắn trị liệu. Nếu Sương cự tuyệt, vậy thì hắn sẽ bỏ đi. Sương lại không tín nhiệm thái ý nào ngoài Tào Ẩn Bạch, vì thế ba người liền trở thành một sợi dây xích.
Tào Ẩn Bạch rất kỳ quái. Bình thường lẫn mất tìm không thấy bóng, ngay cả khi Tuyết bị bệnh bị thương muốn tìm hắn phải tìm tới cả buổi. Nhưng nếu là Sương thân thể có bệnh nhẹ, Tào Ẩn Bạch luôn luôn không thỉnh mà tự mò đến.
Sương chưa từng vì chuyện của chính mình mà đi tìm Tào Ẩn Bạch, nhiều lần cảm thấy rất khó chịu, mãi về sau cũng dần quen đi nên cảm thấy bình thường. Ví dụ như hôm nay, thiên tài cương nhất lượng, Tào Ẩn Bạch liền chờ hắn ở ngoài cửa.
“Ngươi nói thật đi, có phải hay không ở trên người ta bỏ cái gì đó?” Bằng không tại sao lại hiểu rõ hắn cần thoa dược đến như vậy.
“Tùy ngươi nghĩ như thế nào.” Đặt xuống hai bình thuốc trị thương cùng đơn thuốc, Tào Ẩn Bạch liền thu dọn hòm thuốc bèn rời đi.
Sương nghiêng người tựa vào ghế mát lạnh, vui vẻ hút thuốc phiện, không giữ người lại cũng không tiễn người đi.
Tào Ẩn Bạch không vội vàng đẩy cửa nói “Hút thứ đó không có tốt đâu.”
Nói thật, Tào Ẩn Bạch không cho là Sương nghe lời hắn nói, nhưng thân là thầy thuốc, hắn có nghĩa vụ nhắc nhở.
Sương không quay đầu lại, còn khoát tay coi như đã biết.
Đối tửu đương ca, nhân sinh kỉ hà? * Làm người sống cho thỏa thuê, được sung sướng là tốt rồi, suy nghĩ nhiều như vậy được cái gì? Vẫn là hút thuốc phiện tốt hơn đối diện với sự thật.
Túy sinh mộng tử. * Nếu có người dùng những lời này hình dung cuộc sống của Sương, hắn sẽ ngừng không sinh khí, còn bảo người kia nói đúng.
Có thuốc phiện hỗ trợ, chỉ ngày thứ ba Sương đã có thể bước xuống đất.
Đất Tây Xuyên này do hai người cộng trị. Tuyết phụ trách chính là lễ bộ, lại bộ, binh bộ; còn Sương thì phụ trách hình bộ, công bộ, hộ bộ.
Để công việc đạt được kết quả tốt nhất, Sương coi quản hết tất cả. Song khó cai quản nhất, chính là là hộ bộ. Người ta nói xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy*, huống chi là một quốc gia?
Hắn ba ngày không vào triều, tấu chương cũng tích ba ngày chưa phải quyết. Sương một người ngang nhiên đi thẳng tới, dọc đường thủ vệ hướng hắn hành lễ, hắn đều xem như không thấy đi ngang qua.
Tùy lúc tùy người, Tuyết đều có sáu gã thái giám cùng sáu gã cung nữ hầu hạ  khác nhau, Sương từ trước đến nay một người độc lai độc vãng. Xuất quỷ nhập thần! Đây là đánh giá  của đầy tớ đối Sương.
Hắn không phải là một chủ nhân phúc hậu. Sương hoàng tử không phúc hậu không khoan dung, càng rất thích vô thanh vô tức bất thình lình xuất hiện trước mặt cung nhân đang nói xấu hắn. Sau đó hắn sẽ tươi cười đầy ác ý, dùng vẻ mặt [ Bắt lấy hắn cho ta! ] mà hạ lệnh, dùng hết các thủ đoạn nhất định đem người kia đi trừng phạt đến chết đi sống lại mới cam tâm.
Đó là Sương. Không ai chịu ở gần hầu hạ hắn, càng mừng rỡ trời sinh ra hắn tính tình thích cô độc.
Sương một mình đi vào thư phòng, đổ chút nước vào bên trong nghiên mực, cẩn thận mài mực. Hắn tự mình chuẩn bị bút mực chu sa thật tốt, xong mới ngồi xuống phê duyệt tấu chương chất đống mấy ngày nay.
Hôm nay thời tiết tốt, Sương không khép cửa sổ lại, mặc cho gió thu từ từ thổi vào thư phòng. Hắn phê được một lúc cảm thấy mệt mỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn khóm thúy trúc* bên ngoài cửa sổ.
Kia một vùng xanh biếc sàn sạt dao động trong gió thu, nhẹ nhàng diêu dật đong đưa, làm cho người ta cảm thấy thanh nhàn hơn hẳn.
Tuyết yêu sen, cũng giống như sen. Tuyết tựa như hoa sen non nớt sống trong nước bùn mà không bị vấy bẩn, mảnh mai khiến người khác mến yêu.
Sương yêu trúc, cũng giống như trúc. Chẳng qua, trong mắt Sương sự đánh giá về hình tượng của trúc so với người thường khác nhau rất lớn.
Trúc trong mắt người bình thường là thanh cao, là khiêm tốn, là hình tượng quân tử . Nhưng ở trong mắt Sương lại hoàn toàn không phải như vậy.
Trúc loài thực vật này có nét riêng biệt, chính là trong mọi hoàn cảnh đều đứng thẳng vươn cao hơn so với người khác. Tựa như hắn trước mặt bọn hạ nhân, cao cao tại thượng không ai sánh nổi.
Trúc loài thực vật này, gió muốn nó ngã sang hướng nào, nó liền ngã sang bên hướng ấy. Tựa như hắn ở trước mặt Thù Nam, trước mặt hoàng đế, thậm chí thời thơ ấu ở trước mặt cung nhân, thái giám chỉ cần ai cho hắn ích lợi, hắn liền cúi đầu. Không nửa điểm tiết tháo.
Còn nữa, thân trúc rỗng không. Kẻ khác bảo đó là khiêm tốn, Sương cố ý cho rằng nó không có tâm. Ruột  nó không đặc, tâm nó trống không. Loại người này lời nói phát ra giống như vô nghĩa, nửa điểm tín dụng cũng không có.
Hắn. Cũng thế.
Cuối cùng không ai tài năng có thể tìm trong rừng trúc một loài thực vật khác, điểm ấy lại một lần nữa chứng minh đặc tính của loài thực vật này. Ích kỷ, bài ngoại, ghen tỵ, vô ơn, tùy tiện, còn thêm kiến cao tựu bái, phùng đê tựu thải.*
Nhìn xem! Bọn họ quá chênh lệch.
Sương nở nụ cười. Có chút tự giễu, cũng có chút bất đắc dĩ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét